Chương 20: Sinh nhật vui vẻ

Thẩm Tây Quyết không nhúc nhích ngồi ở kia, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, môi mím thành đường, không nói một lời.

Nam Tịch từ trong ngực anh chui ra, lo lắng đề phòng nhìn màn hình, suy nghĩ có nên đổi sang phim khác xem hay không?

Cô túm lấy quần áo của Thẩm Tây Quyết quần áo: "Ông xã, phim này quá dọa người rồi."

"Sợ thì đừng xem." Ánh mắt Thẩm Tây Quyết rơi trên mặt cô.

"Không được... công ty nói muốn bọn em tham gia chương trình “Thám hiểm siêu nhiên”, em phải tập xem nếu không lúc đó sẽ biến thành trò cười."

Cổ áo người đàn ông rộng rãi mơ hồ có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc bên trong, suy nghĩ của Nam Tịch lại bị lệch lạc, khuôn mặt lặng lẽ đỏ lên.

Bộ phim vẫn tiếp tục, âm thanh tra tấn người xem luôn vang lên ở những điểm mấu chốt.

Đứa bé xuất quỷ nhập thần, hiệu ứng âm trầm kinh khủng.

Mỗi một màn cũng có thể làm cho người ta khắc sâu nhớ kỹ.

Nhưng sau khi Nam Tịch kịp thích ứng, liền không cảm thấy sợ hãi nữa, lá gan cũng càng lúc càng lớn, cô mở gói khoai tây chiên ra, nói với Thẩm Tây Quyết: "Xem ra cũng không khủng bố như trong truyện miêu tả."

"Ông xã, anh nói xem có đúng không?" Nam Tịch nói xong liền ngước mắt nhìn về phía Thẩm Tây Quyết.

Cằm người đàn ông kéo căng, tựa hồ như không nghe thấy cô nói gì.

Trên TV nữ quỷ đang truy đuổi người còn sống, âm thanh đặc biệt kinh khủng, đột nhiên khuôn mặt của nữ quỷ mặt phóng đại lên.

Thẩm Tây Quyết nhanh chóng nhắm mắt lại, nghiêng đầu ra chỗ khác.

Rất nhanh Nam Tịch đã nhận ra có điểm gì đó không đúng, cô chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Tây Quyết.

Âm thanh quỷ dị trong phim ngày càng thăng cấp.

Nàng nhìn thấy quai hàm của Thẩm Tây Quyết căng lên.

Giống như là phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, Nam Tịch cười rộ lên như con mèo trộm được cá, xoay người ngồi vào trong lòng Thẩm Tây Quyết, nhìn hàng mi của anh ở khoảng cách gần, nhẹ giọng hỏi: "Ông xã, anh sợ xem phim ma sao?"

Hầu kêt Thẩm Tây Quyết nhúc nhích qua một cái, anh chậm rãi mở to mắt, sâu trong con ngươi hiện lên một tia không được tự nhiên, lãnh đạm đẩy cô ra nói: "Chỉ là mắt hơi đau thôi."

Nam Tịch giống con bạch tuộc, ôm chặt lấy vòng eo của anh.

Khuôn mặt trắng noãn dưới ánh đèn lại càng mê người, cô khẽ nhếch môi đỏ mơ hồ có thể thấy được hàm răng đều tăm tắp.

"Ông xã, thực sự anh không sợ chút nào sao?"

Cô tựa như nai con vô tình mắc kẹt trong cạm bẫy, ánh mắt vô tội lại đơn thuần nhìn anh, thời gian dần trôi qua, trong mắt anh cũng chỉ có cô.

Ánh mắt Thẩm Tây Quyết tối sầm lại, nhịn không được đưa tay ra sau gáy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn.

Người phụ này tựa như hồ ly giảo hoạt, mỗi giờ mỗi khắc đều trêu chọc anh, xóa tan đi lạnh lẽo, thâu tóm lý trí của anh.

Nam Tịch chủ động ôm lấy cổ của Thẩm Tây Quyết, hơi ngước đầu lên tùy ý anh cướp đoạt.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.

Thẩm Tây Quyết vốn không muốn nhận, nhưng khi nhìn thấy dãy số hiện thị trên màn hình, anh mau chóng lấy lại ý chí.

Người bên đầu dây điện thoại bên kia kích động nói: "Thẩm tiên sinh, bệnh nhân đã có ý thức!"

Nam Tịch tựa người ở bên cạnh anh, mơ hồ nghe được mấy chữ này, sắc mặt Thẩm Tây Quyết liền thay đổi.

Anh nói: "Tôi đến ngay."

Thẩm Tây Quyết ôm Nam Tịch ôm sang một bên, nói: "Anh có việc ra ngoài một chút."

Nam Tịch chưa kịp mở miệng hỏi, Thẩm Tây Quyết đã nhanh chóng thay xong quần áo, sau đó cầm chìa khóa xe, cũng không ngoảnh mặt lại trực tiếp rời đi.

Phim kinh dị vẫn còn phát, nhưng người bên cạnh cô đã không thấy đâu.

Nam Tịch nhìn vào nơi anh rơi đi đến xuất thần, trong lòng dâng lên một cảm giác bị bỏ rơi.

Cô không khỏi nhớ tới cuộc điện thoại kia, có thể để cho Thẩm Tây Quyết khẩn trương như vậy, nhất định là người rất quan trọng đối với anh.

Kiếp trước mặc dù cô có biết đến sự tồn tại của người này nhưng lại chưa bao giờ để tâm tới.

Bởi vì lúc trước căn bản cô không thèm để ý.

Nhưng bây giờ, cô vô cùng vô cùng để ý, có thể để cho Thẩm Tây Quyết không quay đầu lại vứt cô sang một bên, rốt cuộc là ai?

Thẩm Tây Quyết đi chính là đến đêm cũng chưa về.

Nam Tịch từ trong lúc mơ màng tỉnh lại, nhìn căn phòng trống trải, hơi bực bội vuốt tóc, sau đó cô đứng dậy rửa mặt thay quần áo đến công ty.

Công ty hành động rất nhanh, hôm qua vừa thông báo tin tức, hôm nay đã định xong ngày quay. Nam Tịch biết được ngày xuất phát liền sững sờ, không nghĩ tới ngày xuất phát lại cách sinh nhật của Thẩm Tây Quyết gần như vậy.

Cô ngây người, không nghe rõ lời của tổng thanh tra, chờ lấy lại tinh thần thì tổng thanh tra đã nói: "Trong bốn người các cô, Tô Thiên Ngữ là người có nhân khí cao, tài nguyên cũng tương đối nhiều. Cho nên, lần này vị trí C cân nhắc sẽ cho Thiên Ngữ."

Đối với việc này, những người còn lại đều không có ý kiến nhưng Tô Thiên Ngữ lại lên tiếng.

"Tổng thanh tra, em rất cảm ơn chị đã hậu ái, nhưng em cảm thấy Nam Tịch càng thích hợp đảm nhiệm vị trí C hơn."

Triệu Kỳ nghe đến đó lại không vui, mặt của cô ta lập tức âm trầm xuống, nhịn không được nói: "Dựa vào cái gì chứ?"

Cô ta định phàn nàn lại bị ánh mắt của tổng thanh tra bóp chết, ý nói ở đây không có chỗ cho cô lên tiếng.

Tổng thanh tra ra hiệu: "Nói lý do."

Ánh mắt Tô Thiên Ngữ bắn về phía Nam Tịch, trên mặt lộ ra chân thành: "Trước mắt trong bốn người chúng em thì chỉ có Nam Tịch là diễn viên mới. Mà bộ phim vừa rồi cho thấy nhân khí của cô ấy cũng không tệ, rất nhiều fan hâm mộ đều chờ mong cô ấy có thể xuất hiện nhiều hơn."

Ánh mắt Nam Tịch dần híp lại.

Tô Thiên Ngữ không ở phía sau đâm cô một đao thì đã không tệ rồi, làm gì có chuyện đẩy một hội tốt như vậy đến cho cô.

Chỉ sợ đây lại là cái bẫy giăng ra chờ cô nhảy xuống.

Tổng thanh tra nghe những lời của Tô Thiên Ngữ thì trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Thiên Ngữ nói cũng có lý, vậy thì làm như vậy đi. Nam Tịch, nắm chắc cơ hội lần này."

...

Ngày mai chính là ngày xuất phát.

Nam Tịch lật lịch ra, hôm nay bên trên có dùng bút đỏ vẽ một hình trái tim, là sinh nhật của Thẩm Tây Quyết.

Cô muốn trực tiếp gửi lời chúc mừng đến anh, nhưng từ ngày Thẩm Tây Quyết rời đi đó, anh đã hai ngày không về nhà rồi.

Thẩm Tây Quyết ngồi trong quán bar, màu sắc của ánh đèn cũng không có cách nào làm giảm đi nửa phần lãnh ý trên người anh.

Hai ngày hai đêm không ngủ, con ngươi hiện tia máu, môi mỏng mím chặt.

Lúc anh nâng chai rượu lên thì bên cạnh một bàn tay đưa ra ngăn lại, "Đừng uống nữa."

Thẩm Tây Quyết đẩy tay anh ấy ra tay, cầm chai rượu lên ngửa đầu lên uống.

K ngồi ở trên ghế salon, khuôn mặt tuấn mỹ không có một tia cảm xúc, ánh mắt sắc bén nhìn anh một cái, không ngăn cản.

Trong phòng bao tràn ngập mùi rượu, Thẩm Tây Quyết đặt chai rượu lên bàn vang lên tiếng rõ ràng.

K quá hiểu tình trạng hiện tại của Thẩm Tây Quyết, mỗi năm cứ đến ngày này là khoảng thời gian thống khổ nhất của anh.

Thẩm Tây Quyết ngửa đầu về sau, đầu lưỡi chống đỡ hàm trên.

Năm đó một màn kia giống như là một bộ phim vĩnh viễn không ngừng phát hình ảnh, một lần một lần tại trong óc của anh ——

Cô bé nằm trong vùng máu tươi đó.

Bên cạnh cô bé còn có chiếc bánh gato vỡ nát.

Sự cố phát sinh lúc đó, anh tận mắt nhìn thấy cô từ cửa hàng bánh ngọt mang một chiếc bánh gato ra ngoài, kết quả một giây sau, cô ở trước mặt anh bị một chiếc xe màu đen đυ.ng bay!

Anh chạy như bay đến bên cạnh cô, cô dùng chút hơi thở cuối cùng, nói với anh: "Sinh nhật… vui vẻ."