Chương 23: Bẫy!

Nụ cười của cô tại hoàn cảnh u ám này lại có mấy phần quỷ dị, hàm răng noãn lóe lên vài phần lạnh lẽo.

Tô Thiên Ngữ nghênh tiếp nụ cười của cô, lại có mấy phần tê cả da đầu.

Cô ta miễn cưỡng chống đỡ sắc mặt, vuốt vuốt tóc nói: "Tớ nhớ trước kia cậu không tin mấy cái này."

"Con người là sẽ thay đổi, không phải sao?" Nam Tịch nhìn cô ta một cái.

"Đúng vậy." Tô Thiên Ngữ lên tiếng, sau đó liền không lên tiếng nữa, hơi thụt lại một chút, đi ở phía sau lưng cô.

Nhìn thân ảnh mảnh mau cua4 Nam Tịch, lông mày cô ta khẽ cau lại. Cô ta luôn cảm thấy Nam Tịch tựa hồ đã thay đổi, nhưng lại không rõ thay đổi chỗ nào.

Cho dù như thế nào, giữ lại cô chính là tai họa.

Lúc đến gần đỉnh núi, một trận tiếng nước theo gió bay tới.

Khi bí ẩn của "Đầm Tân nương" được tiết lộ, trong mắt Nam Tịch xẹt qua một tia kinh ngạc.

Đứng tại dưới thác nước ngước lên nhìn, hình dạng thác nước xác thực rất giống một vị tân nương. Mà phía dưới thác nước lại là đầm nước, tĩnh mịch đến như một cái miệng lớn, tùy lúc có thể nuốt chửng mọi người.

Bốn phía đều là cay rừng rậm rạp, ánh nắng không tới, lộ ra vẻ u ám lạnh lẽo. Đặc thù địa hình thành gió, tựa như tân nương bi thương thút thít, ríu rít ô ô ở bên tai vang lên, để cho người ta không tự chủ được mà rùng mình.

"Hiện tại chúng tôi đã đến "Đầm Tân nương", từ bên trên nhìn xuống thật phi thường, hình dạng rất giống một tân nương. Tiếp theo chúng tôi sẽ tiếp tục đi sâu vào trong, chờ mong vén được khăn che mặt bí ẩn."

Sau khi đối diện với ống kính nói xong, đoàn người tiếp tục đi tới, hướng về phía thác nước đi đến.

Gió lạnh đập vào mặt, dưới chân tảng đá cũng càng trơn trượt.

Tô Thiên Ngữ đề nghị, "Nếu không, chúng ta cứ hai người dắt tay nhau đi, dễ cân bằng cũng có thể tiếp ứng lẫn nhau."

Chủ ý của cô ta lập tức được Triệu Kỳ tán đồng, Trần Hi cũng gật gật đầu, cùng Triệu Kỳ tại chỗ dắt tay nhau.

Tô Thiên Ngữ đi ở phía trước, hướng Nam Tịch đưa tay ra nói: "Nam Tịch, tớ nắm tay cậu."

"Được." Nam Tịch nắm chặt tay của cô ta.

Nam Tịch nghĩ: Tô Thiên Ngữ là chuẩn bị hạ thủ sao?

Bốn người một trước một sau đi trên tảng đá trơn trợt, cẩn thận từng li từng tí đi vào đầm.

Triệu Kỳ vừa đi vừa nói, "Tôi nghe nói trước đây ở chỗ này từng xảy ra chuyện, nói nếu ngã xuống nước sẽ có người kéo chân bọn họ, các người nói xem chuyện này là thật hay giả?"

Trần Hi nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra sự sợ hãi, run rẩy nói: "Thật sao? Tôi thấy trong lòng nao nao, nơi này cho người ta cảm giác u ám."

"Đừng tự mình hù dọa mình, khả năng chính là nước ở trong cây rong mà thôi, mọi người đi đường cẩn thận một chút."

Tô Thiên Ngữ vừa dứt lời, Nam Tịch liền nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng kinh hô cùng âm thanh rơi xuống nước.

Cô quay đầu lại nhìn, là Trần Hi ngã xuống đầm, cô ta đang không ngừng giãy dụa.

Mà Triệu Kỳ lại đứng ở một bên, không nhúc nhích.

Cách đầm nước gần nhất chính là các bốn người các cô, Nam Tịch nhìn Tô Thiên Ngữ nói: "Cứu người."

Tô Thiên Ngữ gấp đến độ con mắt đỏ lên, lắc đầu nói: "Nhưng là tôi không biết bơi, hay là chờ đạo diễn bọn họ chạy tới đi."

"Tôi cũng không biết, làm sao bây giờ, Trần Hi có phải sẽ bị chết đuối không?" Triệu Kỳ tỏ vẻ lo lắng.

Mà Nam Tịch làm sao lại không biết đây là bẫy mà ba người bọn họ bày ra chứ? Cô mới không ngốc đến mức chủ động nhảy xuống cứu Trần Hi.

Cũng không đợi cô đợi người tới cứu viện, Triệu Kỳ chẳng biết lúc nào đã đi tới phía sau cô, thừa dịp cô không để ý bất ngờ đẩy cô một cái.

Nam Tịch dưới chân trơn trượt, cả người ngã vào trong đầm nước ——

"A. . . , Nam Tịch xuống dưới cứu Trần Hi!"

Trên bờ, thanh âm Triệu Kỳ truyền đến, Nam Tịch nghe được rõ ràng, chiêu này thật là độc ác!

Nhiệt độ dưới nước lạnh buốt khiến Nam Tịch rùng mình một cái, nhưng cô cũng không kịp nghĩ nhiều, đã bị Trần Hi níu cánh tay lại.

Trần Hi mong mỏi muốn đem cô kéo tới chỗ sâu, mà Nam Tịch thì như một du ngư linh hoạt, thuận thế một phát bắt được vòng eo của Trần Hi, khí lực lớn đến mức ngược lại Trần Hi bị cô hướng trên mặt nước kéo đi.

Triệu Kỳ cùng Tô Thiên Ngữ thấy thế, ánh mắt giao nhau, đưa tay bắt lấy Trần Hi, đem người lôi ra khỏi mặt nước.

Mà Nam Tịch đang muốn lên bờ lạicảm thấy cổ chân mát lạnh, dường như có một sợi chỉ băng lãnh quấn lấy cổ chân của cô, kéo bàn chân cô lại.

Trong nội tâm cô khẽ giật mình, vô ý thức hướng về phía chỗ sâu trong đầm nhìn lại.

Tầm nhìn trong đầm nước u ám rất ngắn, cô mơ hồ có thể thấy được trong nước có một đồ vật chập chờn, là tóc!

Nhận định này khiến cho nội tâm cô không khỏi sợ hãi, hai chan liều mạng giãy dụa.

Nhưng sợi chỉ băng lãnh lại chăm chú quấn quanh lấy chân của cô, mà lại càng ngày càng dùng sức kéo cô xuống.

Nam Tịch liều mạng giãy dụa, Tô Thiên Ngữ cũng phát hiện điều dị thường ở cô, vội vàng kéo căng dây thừng, lớn tiếng la lên: "Nam Tịch, đi lên nhanh một chút."

Thế nhưng năng lượng thần bí kia vô cùng lớn. Tô Thiên Ngữ ngược lại bị kéo đến ngã bịch một tiếng, trong lúc sợ hãi liền buông lỏng dây thừng ra. Cô ta bị dọa sợ, trừng to mắt nhìn đầu Nam Tịch dần biến mất ở trên mặt nước.

"Nam Tịch! Cứu mạng, mau lại đây cứu mạng!"

Vô số nước tràn vào mũi, lỗ tai, tiến vào thân thể của cô. Nam Tịch giãy dụa cúi đầu nhìn về phía trong bóng tối, bạch cốt tay cùng bộ lông màu đen chăm chú cuốn lấy cô, đưa cô kéo xuống hướng Địa Ngục vực Sâu.

. . .

Phòng họp.

Thẩm Tây Quyết ngồi ở vị trí đầu, nghe các bộ phận báo cáo công việc.

Loảng xoảng! Đột nhiên xuất hiện tiếng mở cửa, đánh gãy tiếng quản lý chi nhánh đang báo cáo công việc, anh quay đầu nhìn về phía người tới, sắc mặt rất không vừa ý.

Nhưng hiện tại Bạch Dị đã không để ý tới sự sợ hãi nữa.

Anh ta chạy nhanh chạy đến bên người Thẩm Tây Quyết, thần sắc tái nhợt nói: "Tổng giám đốc, đoàn làm phim gọi điện thoại tới."

Biểu cảm của Bạch Dị khiến Thẩm Tây Quyết chú ý, cầm lấy điện thoại trong tay anh ta, đối với đầu dây bên kia trả lời: "Nói."

Thanh âm Nhà Sản xuất ngưng trọng mà run rẩy từ đầu bên kia điện thoại di động truyền đến ——

"Thẩm, Thẩm tổng. . . Nam Tịch, cô ấy không cẩn thận ngã xuống đầm nước, bây giờ còn chưa tìm thấy người!"

Nghe nói như thế, sắc mặt Thẩm Tây Quyết đại biến, lại nghe thấy bên trong điện thoại truyền đến âm thanh: "Nửa giờ trôi qua rồi, có phải chết rồi không?"