Chương 7: Diễn kỹ bạo rạp

Tô Thiên Ngữ hiển nhiên không nghĩ tới cô trả lời như vậy, trong lòng nhất thời giật mình.

Cô ta chỉ có khách khí vài câu, mà cô còn tưởng là thật rồi?

Nam Tịch thu hết ánh mắt phẫn nộ cùng sợ hãi của cô ta vào mắt, cười khẽ, vỗ vỗ tay của cô ta nói: "Đùa thôi, cạnh tranh công bằng, thắng mới có ý nghĩa."

"Đúng, đúng vậy." Tô Thiên Ngữ miễn cưỡng cười, nội tâm tràn đầy trào phúng, thi diễn xuất với tôi, cô chờ thua đi!

"Diễn viên vào chỗ, chuẩn bị bắt đầu!" An Đông Ni ra lệnh một tiếng, toàn trường quay yên lặng, ánh mắt đều tập trung ở trên hai người.

Trong trường quay, Tô Thiên Ngữ cùng nam diễn viên ôm nhau, nước mắt thuận theo khóe mắt trượt xuống.

Cô ta mang hết cảm xúc bịn rịn khi chia tay người yêu, phát huy vô cùng tinh tế.

Lúc kết thúc, toàn trường quay vang lên tiếng vỗ tay, Tô Thiên Ngữ quay người lau nước mắt, cười với mọi người, sau đó hướng về phía Nam Tịch đi đến.

Nhân vật này nhất định là của cô ta, Nam Tịch không có kỹ năng diễn xuất, làm sao so với cô ta!

Tô Thiên Ngữ đứng trước mặt Nam Tịch, cười nói: "Nam Tịch, cố lên."

"Yên tâm đi." Nam Tịch kéo môi, bước vào vị trí.

Ánh đèn sân khấu tụ lại một chỗ, Nam Tịch đi về hướng người đàn ông, từ phía sau ôm lấy eo của anh ta, mặt dán lên tấm lưng rắn chắc đó.

Cô nhẹ giọng lẩm bẩm: "Đừng đau lòng, em không đáng."

"Có thể đừng đi không?" Nam diễn viên quay người lại, bưng lấy mặt của cô, thần sắc tuyệt vọng, "Em đi thì anh phải làm sao bây giờ?"

Nụ cười trên mặt Nam Tịch đầy thê lương, cô ngước mắt nhìn anh ta.

Trong thoáng chốc như thấy được bộ dạng thống khổ của Thẩm Tây Quyết ở trong kiếp trước, anh nói, Nam Tịch đừng sợ, chúng ta về nhà.

Cô run rẩy vuốt ve khuôn mặt của người bạn diễn kia, thanh âm nghẹn ngào: "Không có em, anh cũng phải kiên cường mà sống. Vì em, tuyệt đối không được làm chuyện điên rồ, có được không?"

"Em là một người phụ nữ xấu xa, không đáng để anh nỗ lực hết thảy! Cầu xin anh, em thật lòng cầu xin anh, phải sống thật tốt, có được không?"

Nước mắt nóng không ngừng trượt xuống, thanh âm cầu xin tràn đầy hối hận cùng tự trách.

Kiếp trước bởi vì sự ngu xuẩn của cô, làm hại Thẩm Tây Quyết vì cô báo thù mà gϊếŧ người, rồi bị xử bắn. Một màn kia, hệt như có một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trái tim của cô, đau đớn khôn nguôi.

Nghĩ đến việc này, sự thống khổ cùng tuyệt vọng thấm sâu vào trong linh hồn cô, khiến cô hối hận khóc rống lên, chạm thẳng vào trái tim của tất cả mọi người.

Sắc mặt Thẩm Tây Quyết thâm thúy, anh là thật không nghĩ tới, diễn xuất của Nam Tịch...

Tất cả mọi người ở đây đều bị chấn động, sự khinh thường cùng châm biếm liền biến thành chấn kinh cùng thưởng thức.

Tô Thiên Ngữ đứng ở một bên, hung hăng cắn chặt răng hàm, trong lòng tràn đầy cảm giác sợ hãi bị thay thế.

Sao đột nhiên diễn xuất của cô lại tốt như vậy?

Nam Tịch đắm chìm vào trong thế giới thống khổ, cô nhẹ nhàng bưng lấy mặt của nam diễn viên, nhón chân lên muốn hôn.

Đúng lúc này, một thanh âm băng lãnh đến cực điểm đột nhiên vang lên ——

"Cắt!"

Nam Tịch quay đầu, ánh mắt mông lung nhìn về phía Thẩm Tây Quyết, đám người cũng nhao nhao nhìn về phía anh.

Môi mỏng của Thẩm Tây Quyết khẽ nhếch lên, người phụ nữ đáng chết, chỉ là thử vai thôi, mà cô lại dám hôn người khác?

Người đàn ông quát lạnh: "Không có cảm xúc!"

Dứt lời, anh đứng dậy rời đi, để lại một bóng lưng lãnh khốc.

Đám người xôn xao, tiếng nghị luận so với vừa rồi càng lớn hơn, rõ ràng Nam Tịch diễn tốt như vậy, sao Thẩm tổng lại đánh giá như thế.

Nam Tịch bị lời nói của anh làm sửng sốt một chút.

Tô Thiên Ngữ nhìn một màn này, nắm đấm ngược lại buông lỏng, cô ta bĩu môi, không nhịn được mà đắc ý.

Cô ta khoanh tay nhìn về phía Nam Tịch, coi như tất cả mọi người cảm thấy cô diễn xuất tốt thì như thế nào, chỉ cần Thẩm Tây Quyết không thích, thì tất cả cố gắng của cô đều là uổng phí!

Nhân vật này, nhất định là của tôi!

Nam Tịch đuổi theo ra ngoài, khi nhìn thấy thân ảnh của người đàn ông, cô liền cởi giày cao gót ra chạy tới.

"Thẩm Tây Quyết, chờ một chút!"

Thẩm Tây Quyết nghe thấy thanh âm của cô, cũng không dừng động tác lên xe lại.

Thời anh muốn đóng cửa xe thì một bàn tay trắng nõn liền vươn tới, chặn anh, lập tức cô cũng ngồi vào theo, mùi hương trên cơ thể cô thoang thoảng, rất dễ chịu.

"Em muốn làm gì?" Thẩm Tây Quyết nghiêng đầu, một mặt lạnh lùng nhìn cô.

"Anh." Lúc này cô rất bóp chết anh, cô thuận tay đặt giày cao gót lên trên thảm.

Bạch Dị ngồi ở vị trí lái xe: "..."

Ông trời ơi, hình như anh ta chuẩn bị nghe thấy một cuộc đối thoại ghê gớm nào đó!

Thẩm Tây Quyết khẽ nhíu mày, anh ngước mắt, thần sắc lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạch Dị.

Nội tâm anh ta khẽ giật mình, ngoãn thu hồi tâm tư nghe lén lại, kéo màn ngăn cách lên, trong lòng thầm cổ vũ một màn phản công.

Biết cô muốn nói cái gì, Thẩm Tây Quyết đánh đòn phủ đầu: "Em không thích hợp với diễn xuất."

Nam Tịch nhíu chặt mày lại, nghiêng đầu chăm chú nhìn anh, hỏi: "Vì cái gì? Không phải vừa rồi em diễn rất tốt sao?"

Cô cảm thấy vừa rồi mình diễn, rất tốt!

"Nhân vật này đã định cho Tô Thiên Ngữ rồi."

"Còn chưa công bố ra bên ngoài mà, hơn nữa tổng thanh tra có nói là sẽ để cạnh tranh công bằng, mà cô ta cũng rất tán thưởng kỹ xảo của em."

"Nhưng người ra quyết định cuối cùng là tôi."

Ý chỉ ai nói cũng đều vô dụng, anh nói không được chính là không được.

Nam Tịch chán nản, lướt qua khuôn mặt băng lãnh của Thẩm Tây Quyết.

Lòng cô khẽ động, cô dịch sát cơ thể lại gần, hai tay ôm lấy cánh tay của anh, đầu tựa lên vai anh, hai mắt long lanh ánh nước nhìn anh, làm nũng nói: "Ông xã, rốt cuộc là anh không hài lòng ở đâu?"

"Làm nũng cũng vô dụng." Thẩm Tây Quyết lạnh lùng nói, đem cánh tay từ trong ngực cô rút ra.

Trong nội tâm cô hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân đặt lên đùi anh, mặt đối mặt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng kia, đầu ngón tay giữ chặt cà vạt của anh, cả người dịch tới gần ——

"Thế phải làm sao anh mới đồng ý? Chỉ cần anh nói, cái gì em cũng sẽ làm."