Chương 17

“Bảo bối của anh, tâm can của anh, anh mang em đi tìm kho báu được không?”

Nghiêm Thời Trì cố ý thổi một luồng khí nóng bên tai

Mạnh Hoa Nhiên, sau khi hôn qua vành tai thì đầu lưỡi chuyển sang cổ, ở

chỗ xương quai xanh tới tới lui lui đùa giỡn.



Cùng nhau sinh hoạt hai năm qua, cả ngày lẫn đêm, Mạnh Hoa Nhiên và

Nghiêm Thời Trì không biết đã làm bao nhiêu lần, thân thể cậu

so với trước kia

mẫn cảm hơn rất nhiều, giờ khắc này cũng không chịu nổi chút trêu đùa nào.

Cơ thể Mạnh Hoa Nhiên từ từ nóng lên, da thịt trắng nõn

cũng nhiễm hồng, không chỉ có cơ

thể càng lúc càng mềm nhũn, nhẹ nhàng không khí lực, đầu óc Mạnh Hoa Nhiên cũng dần dần

trì

độn, cậu cảm thấy đầu mình rất nặng.

Môi cậu

không tự chủ được đóng mở, miệng phát ra vài âm thanh mê mị. Hừ một cái, nói: “Ân a! Được… Chúng ta cùng đi tìm… Tìm kho báu…”

Nghiêm Thời Trì vừa nghe Mạnh Hoa Nhiên đồng ý đã không còn giữ bình tĩnh nổi. Tim hắn

nhảy vụt lên một cái, nửa thân dưới cũng

rất căng thẳng, ngọn lửa ở dưới càng thiêu càng cháy dữ dội.

Cởϊ qυầи áo Mạnh Hoa Nhiên ra, Nghiêm Thời Trì liên tục ấn những nụ hôn nhỏ vụn lên người

cậu, cẩn thận như trân bảo, hắn từng lần từng lần một âu yếm, làm âm thanh trong miệng

Mạnh Hoa Nhiên càng lúc càng lớn, thân thể cũng run lên.

Chờ Mạnh Hoa Nhiên

dần cảm thấy thoải mái hơn thì

Nghiêm Thời Trì rút ngón tay ra, sau đó

thay bằng

Tiểu Trì Trì đã nóng rực của mình tiến vào.

Mạnh Hoa Nhiên trong nhanh chóng bị lấp đầy, cậu

đau đến trán không ngừng chảy mồ hôi, khóc gọi ra: “A! Ưm a a, không được… quá lớn rồi! Đau…”

Huyệt đạo ấm áp và căng mịn hơn Nghiêm Tời Trì tưởng tượng, làm hắn cũng chịu kí©h thí©ɧ lớn hơn. Nghiêm Thời Trì lúc

này

không dám nhúc nhích, cúi đầu

liếʍ môi và cằm Mạnh Hoa Nhiên, mỗi một

lần đều như mưa phùn.

“Nhiên Nhiên, bảo bối,

em thả lỏng chút.”

Nghiêm Thời Trì liên tiếp ấn những nụ hôn lên môi cậu, Mạnh Hoa Nhiên

từ từ không còn đau như lúc đầu nữa, cậu bình tĩnh lại,

thay vào đó

là cảm giác sung sướиɠ chầm chậm dâng lên.

Thấy Mạnh Hoa Nhiên đã thích ứng

Nghiêm Thời Trì

mới tiếp tục. Tiếng va chạm thân thể

từ nơi hai người chặt chẽ

giao hợp

không ngừng phát ra, chất lỏng từ miệng huyệt chảy ra làm thấm ướt drap trải giường.

……

Trong đầu Mạnh Hoa Nhiên có cái gì

đó

ầm ầm nổ tung, sau khi cậu bắn ra thì

Nghiêm Thời Trì cũng bắn vào sâu bên trong.

Một lúc sau hắn cũng không có ý định rút ra, vẫn như cũ hưởng thụ

cảm giác

ấm áp

này, Nghiêm Thời Trì là cố

ý chặn lại, không muốn để tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra.

Thấy tóc trên trán Mạnh Hoa Nhiên đã sớm bị mồ hôi làm ướt, Nghiêm Thời Trì lấy tay gạt ra, giọng điệu cực kỳ ôn nhu: “Bảo bối, lần này không cần lo

kho báu biến mất nữa, anh mua

bảo hiểm

rồi, còn dùng chìa khóa khóa kĩ lại nữa.”

Mạnh Hoa Nhiên, người vừa được cho ăn no nê, từ lâu đã mềm nhũn giống như

vũng nước, cậu rầm rì hai tiếng trong mũi xong liền thϊếp đi…

Đảo mắt lại tiếp túc qua nửa tháng, đến trung tuần tháng mười một. Nhiệt độ từ từ giảm xuống, mọi người đa số

đều mặc áo khoác dày, có người mặc áo khoác nhung với áo khoác bông.

Sáng thứ sáu, Mạnh Hoa Nhiên tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện Nghiêm Thời Trì đang ngồi trên sô pha, bên cạnh hắn có rất nhiều sợi len,

đang đan khăn quàng cổ sao?!

Mạnh Hoa Nhiên một mặt ngạc nhiên



nghi ngờ: “Anh còn biết làm cái này?”

Nghiêm Thời Trì nhíu mày, khá là tự tin: “Nhiên Nhiên, chồng

em cái gì cũng làm được.”

Mạnh Hoa Nhiên: “…”

Ông chú này

sao càng ngày càng tự luyến

vậy.

“Đan cho em sao?” Mạnh Hoa Nhiên nói, ngồi xuống

bên cạnh

Nghiêm Thời Trì.

“Ừm, để

anh tranh thủ làm xong trước trận tuyết tiếp theo, đến lúc đó là bảo bối có thể quàng khăn tình yêu của chồng mình rồi.”

Mạnh Hoa Nhiên ngơ ngác nhìn cái khăn màu đỏ đã đan được một nửa trong tay Nghiêm Thời Trì, nói: “Anh thật tốt.”

Nghiêm Thời Trì mỉm cười không nói, kỳ thực hắn đã học được tất cả những điều này từ hai năm trước.

“Vậy em

cũng muốn

đan,

anh

làm cho em cái màu đỏ, em làm cho anh cái màu xanh.” Mạnh Hoa Nhiên hai mắt sáng lên, nói tiếp:

“Chúng ta đã kết hôn rồi, nên tương thân tương ái, hỗ trợ lẫn nhau, không thể để một mình anh tốt như vậy được.”

Nghiêm Thời Trì bị câu nói của cậu chọc cười.

Hơn hai giờ chiều, em trai

Nghiêm Thời Mộc tới thăm hai người, phát hiện anh trai

và “chị dâu” Mạnh Hoa Nhiên đang làm ổ trên ghế sô pha của phòng khách, còn đang thi đấu xem tốc độ ai nhanh hơn, xem ra không khác biệt mấy.

“…” Nghiêm Thời Mộc ngẩn người, hai vị giám đốc công ty uy nghiêm chiến đấu

trên chiến trường

đã một thời gian, lúc này lại giống như mấy đứa trẻ con, ấu trĩ cực kỳ.