Chương 9

ghiêm Thời Trì năm đó mười bảy tuổi, sau khi trở về từ Mĩ, đối với Mạnh Hoa Nhiên mười bốn tuổi có

ấn tượng

sâu sắc, liên tiếp vài đêm đều mơ

thấy cậu.

Chữ lót của tên cậu là “Hoa”, như tên của một bé gái vậy, khuôn mặt cũng tinh xảo đẹp đẽ, độ nhận thức

rất cao, thuộc

loại người chỉ nhìn qua một lần là

có thể nhớ kĩ.

Cơ thể cậu đẹp, lại rất thông minh, nhưng có loại cảm giác cô đơn bất lực, thật sự là một người

đặc biệt.

Nghiêm Thời Trì cũng không biết đây có phải là lòng thương hại không? Hắn càng càng ngày càng muốn gặp lại Mạnh Hoa Nhiên, cùng cậu nói nhiều hơn mấy cậu.

Lúc đó, những trường có tiếng ở trong nước cũng không nhiều, Nghiêm Thời Trì tìm kiếm từng trường cuối cùng cũng tìm được Mạnh Hoa Nhiên ở một trường sơ trung.

Năm đó, ba mẹ Mạnh Hoa Nhiên

mới vừa qua đời không lâu, cậu đóng tâm hồn mình lại, bên cạnh không có bạn bè cho nên luôn đọc sách và ăn cơm một mình, mỗi ngày trên đường đi học và

tan học, cậu cũng không có ai đi chung.

Thành tích học tập của Mạnh Hoa Nhiên

không chỉ đứng đầu toàn trường, mà lúc nhập học còn đứng đầu toàn thành phố, học sinh xuất sắc như vậy

khó tránh khỏi sẽ bị người khác ước ao ghen tị. Huống hồ Mạnh Hoa Nhiên còn thường xuyên ở một mình, không muốn kết bạn, đến nỗi trong mắt rất nhiều người, cậu

mãi mãi chỉ có một bộ mặt thanh cao.

Những người không ưa Mạnh Hoa Nhiên “kiêu ngạo”

đều muốn dạy dỗ cậu

một chút.

Một số học sinh cá biệt, nghịch ngợm giở trò

lén lút chỉnh Mạnh Hoa Nhiên

trong bóng tối.

Mạnh Hoa Nhiên đi

xe đạp đi học, bánh xe hắn

thường xuyên bị đâm thủng, giỏ xe cũng chứa đầy rác thải.

Hôm đó, đinh óc trên yên xe không biết bị ai nới lỏng, Mạnh Hoa Nhiên

vừa ngồi lên, yên xe

bỗng nhiên rơi ra, cả người cậu

không

kịp

ứng phó

cũng

té xuống.

Lúc đó là mùa hè, tất cả

học sinh đều mặc đồng phục màu xanh lam, Mạnh Hoa Nhiên đồng dạng cũng là

tay ngắn

quần cộc, lộ ra đầu gối đang chảy

máu.

Mấy nam sinh đứng gần đó chỉ cười nhạo không tiến lên giúp đỡ, ngược lại là

Nghiêm Thời Trì

một học sinh trường khác

xuất hiện.

Nghiêm Thời Trì hung dữ mắng mấy người nam sinh giở trò, nói sẽ làm cho bọn họ viết kiểm điểm, mời phụ huynh. Sau đó không chậm trễ nữa,

nhanh chóng cõng Mạnh Hoa Nhiên

lên,

chuẩn bị đến bệnh viện.

Sự việc xảy ra

quá nhanh, Mạnh Hoa Nhiên phản ứng không kịp, một mặt lơ mơ: “Anh… Anh

là ai?”

Nghiêm Thời Trì bất đắc dĩ cười cười: “Tiểu thiên tài, em quả nhiên không nhớ tôi, nhưng mặc kệ, bắt đầu từ hôm nay, em có thể làm quen với tôi một lần nữa.”

Mạnh Hoa Nhiên: “…”

Bởi vì lớn hơn Mạnh Hoa Nhiên ba tuổi cho nên

Nghiêm Thời Trì rất khó chạm mặt cậu trong sân trường, cho dù có cùng một trường thì cũng khác cấp.

Đến lúc Nghiêm Thời Trì học

12, căn bản không ngờ tới, Mạnh Hoa Nhiên học nhảy lớp sau đó đến ngôi trường danh tiếng này.

Ông nội Nghiêm Thời Trì

thuộc hắc đạo, còn ba hắn thì là kinh doanh hợp pháp.

Lúc Nghiêm Thời Trì đi học, hắn không thích đánh nhau, tuy xuất thân từ

gia đình

hắc đạo

nhưng hắn không thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.

Bất quá hắn cũng không đánh nhiều người, mấy người bị hắn đánh đều là những kẻ từng bắt nạt Mạnh Hoa Nhiên.

Những người

kia bị đánh cho một trận liền

ngoan

ngoãn, liên tục

cúi đầu khom lưng, gọi Nghiêm Thời Trì



“Đại ca”.

Bọn họ cũng đi xin lỗi

Mạnh Hoa Nhiên, chỉ thiếu điều

quỳ xuống nói: “Xin lỗi! Anh dâu, chúng tôi

sai rồi!”

Mạnh Hoa Nhiên: “…”

Từ lúc đó, mấy người

nam sinh kia mỗi ngày đều giúp Mạnh Hoa Nhiên đẩy xe đạp, giúp cậu xuống

nhà ăn xếp hàng mua cơm, nói chung Mạnh Hoa Nhiên cần gì, bọn họ đều

xông vào trước

tiên,

phục vụ tất cả vì Mạnh Hoa Nhiên.

Mạnh Hoa Nhiên nói muốn “giúp đỡ” bọn họ hối cải để làm một con người mới, ra lệnh cho bọn họ mỗi ngày học 100 từ vựng tiếng anh, ba bài thơ cổ, còn muốn bọn họ làm ba đề toán.

Mấy người này trong lớp vốn đội sổ, điểm số

chạm

đáy, bị Mạnh Hoa Nhiên hành hạ đến khóc không ra nước mắt. Đau khổ trôi qua, thành tích cũng tăng lên.

Mặc kệ

Mạnh Hoa Nhiên hỏi thế nào, bọn họ trước sau cũng không chịu tiết lộ vị “Đại ca” đứng sau lưng là ai, đến tột cùng là thần thánh phương nào.

Cho dù bọn họ kín miệng

như bưng, Mạnh Hoa Nhiên cũng đã sớm đoán được, cậu

nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một người.

Sau giờ tan học buổi chiều, Mạnh Hoa Nhiên phát hiện

bên ngoài phòng học

vây quanh rất

nhiều nữ sinh, không biết

mấy người này đang hưng phấn cái gì, trong miệng liên tục hô

“Học trưởng”.

Vừa vặn Mạnh Hoa Nhiên

hôm nay

trực nhật, cậu



người cuối cùng ra khỏi phòng học.

Không ngờ

Nghiêm Thời Trì

đứng chờ bên ngoài vừa thấy cậu ra đã hướng cậu chào hỏi: “Chào, hôm nay sinh nhật tôi, cùng tôi đi bơi được không?”

Mạnh Hoa Nhiên: “Tôi

không

biết

bơi.”

Nghiêm Thời Trì bỗng nhiên

cảm thấy

lúng túng: “… Tôi, tôi

có thể dạy cậu.”

Vậy mà một khắc sau, Mạnh Hoa Nhiên chỉ vào hướng cửa hàng của trường nói: “Vậy

anh nhớ mua phao bơi, tôi

thích màu da cam.”