Chương 5: Cái nghiệt gì đây

Editor: Vũ Ngư NhiBọn họ bước đến gần, ngay lập tức chàng trai liền quay đầu lại nhìn, tầm mắt chỉ lướt qua Duẫn Mộc thôi nhưng lại dán chặt vào người Ôn Dục Nhiễm, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm

khiến Ôn Dục Nhiễm sởn hết cả tóc gáy.

Mặc dù đã nhìn thấy hai người bọn họ nhưng chàng trai vẫn không lên tiếng mà lẳng lặng chờ hai người bọn họ đi đến.

Đi thẳng đến trước mặt chàng trai, Duẫn Mộc mở miệng tiến hành giới thiệu hai người với nhau: “Anh ấy tên là Thiên Lang, rất am hiểu những thứ về ‘việc kia’, nghề chính là làm người mẫu, chắc hẳn là mày cũng có nghe qua rồi.”

“!” Vừa nói ra tên lẫn nghề nghiệp, Ôn Dục Nhiễm lập tức nhớ ra. Dù gì anh cũng là nhân viên ở công ty truyền thông, với mấy chuyện này ít nhiều cũng có nghe qua. Anh có ấn tượng với cái tên Thiên Lang này, hoặc nên nói là ấn tượng rất sâu đậm.

Lớn lên đẹp trai, khá lạnh lùng, không hay “chỉnh” người khác, hầu như không có hành động nào quá đáng, đây có lẽ đã là ấn tượng chung, dù sao Thiên Lang vẫn rất nổi tiếng, còn có khá nhiều fan hâm mộ nữa. Đối với Ôn Dục Nhiễm mà nói thì nguyên nhân ấn tượng sâu sắc không phải là do khuôn mặt hay tính cách mà là do tên của y — Đúng là không giống tên người trái đất mà!

Lần đầu tiên anh biết đến người này là do được một cô gái cùng trường đại học giới thiệu, cũng bởi vì Ôn Dục Nhiễm không có tế bào nghệ thuật nên lúc mới nhìn thấy cái tên đó đã thốt ra hai chữ “Can Lương”*, còn suýt chút nữa bị cô gái đó đánh chết. (Can Lương: “干粮”, pinyin là “Gān Liáng”, còn Thiên Lang: “千琅”, pinyin là “Qiān Láng”. Chắc đọc khá giống) [Khá thương cho anh Lang, lần đầu gặp thì bị nói tên trong từ con sói, lần sau thì lại bị gọi vậy:v]

Sau đó mỗi lúc nhìn thấy cái tên này, Ôn Dục Nhiễm rất muốn hỏi thử xem y xuyên việt từ thời đại nào qua vậy, có phải sau này sinh con sẽ đặt tên con là Thủy Đạo hay không. (Can Lương là lương khô còn Thủy Đạo là cơm á)

Duẫn Mộc cũng nhìn ra ánh mắt dường như không đúng lắm của Thiên Lang nhưng hắn vẫn làm như không thấy chuyện gì mà tiếp tục giới thiệu: “Anh Thiên, đây là bạn của tôi, tên là Ôn Dục Nhiễm, xin anh hãy xem giúp có phải cậu ấy chọc trúng thứ gì không được sạch sẽ hay không.”

Vốn Thiên Lang đang ngồi ngay ngắn bỗng nhiên bắt chéo chân lại, một tay chống cằm tựa lên mặt bàn, hơi nghiêng đầu nhìn Ôn Dục Nhiễm, đột nhiên mỉm cười: “Dáng vẻ không tồi. Năm vạn một đêm, thế nào?”

Ôn Dục Nhiễm: “…”

Duẫn Mộc: “…”

Ôn Dục Nhiễm có cảm giác mình đã được chứng kiến cảnh tượng vĩ đại, một anh chàng đẹp trai mặt than biến thành lưu manh như thế nào.

“Mở màn chỉ là một trò đùa nhỏ thôi, xin hãy bỏ qua.” Thiên Lang lắc đầu, nhanh nhẹn kéo tay Ôn Dục Nhiễm qua, cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay: “Ta nguyện ý ra sức vì ngài.”

Tựa như chạm vào một củ khoai nóng bỏng, ngay lập tức Ôn Dục Nhiễm liền rút tay về, thế nhưng cảm giác lúc bị hôn vẫn xuất hiện rõ ràng trong tâm trí. Thiên Lang thấy phản ứng không xấu hổ cũng không khó chịu của anh thì từ trên ghế đứng lên, bước về phía trước cúi sát vào tai Ôn Dục Nhiễm nhẹ giọng nói: “Chủ nhân của ta.”

Sau khi kinh ngạc qua đi, Duẫn Mộc kéo Ôn Dục Nhiễm vẫn còn chưa kịp phản ứng lùi về sau vài bước, cau mày, không hài lòng nhìn chằm chằm Thiên Lang: “Anh làm gì vậy?”

Nhàn nhã cởi bỏ găng tay, Thiên Lang cười giải thích: “Nếu đã làm ngài sợ hãi thì ta xin lỗi, ta chỉ là đơn giản muốn biểu thị — ta rất tình nguyện ra sức vì ngài.”

Sau khi kéo dài khoảng cách một đoạn nhỏ, Ôn Dục Nhiễm mới nhìn rõ dáng người của Thiên Lang đẹp đến thế nào. Quả nhiên không hổ là người mẫu, liếc mắt một cái có thể thấy được người này cao 1m85, quần dài màu đen làm nổi bật đôi chân thon dài thẳng tắp. Nếu như anh yêu thích đàn ông thì có lẽ bây giờ đã cười thầm rồi.

Nhưng vấn đề là anh không thích đàn ông, mà dường như ban nãy người này còn gọi anh là “Chủ nhân” thì phải.

Lúng túng gãi cằm, Ôn Dục Nhiễm nhìn vào đôi mắt Thiên Lang, thật sự không nhìn thấy bất kỳ ý đồ dâʍ ɭσạи nào, trái lại ánh mắt đó lại làm anh khó có thể giải thích được, chỉ có thể cứng ngắc mà chuyển sang chuyện khác: “Tôi đã nhìn thấy anh một vài lần trên tạp chí truyền hình, xem ra con người thật của anh không lạnh lùng giống như truyền thông nói.”

“Có lẽ.” Thiên Lang nhún nhún vai, bước về phía trước một lần nữa, không để ý cái nhìn chằm chằm tức giận của Duẫn Mộc, giơ tay lên chỉ vào mi tâm của Ôn Dục Nhiễm, dừng lại một chút, “Mấy ngày nay bị âm khí xâm nhập vào, nhưng may là bây giờ vật kia không đi theo ngài.”

Thiên Lang không nói thẳng ra “vật kia” là cái gì nhưng trong lòng ba người ở đây đều hiểu rõ, Duẫn Mộc cau mày thật sâu: “Thật sự có quỷ quấy phá?”

“Có lẽ cô ấy đang chờ đợi trong nhà của ngài, nếu như không muốn trở về ở cùng cô ấy thì đêm nay có thể ở lại chỗ của ta.”

Dường như hành động vừa nãy của Thiên Lang có chút ý tứ không tốt, còn không đợi Ôn Dục Nhiễm lên tiếng thì Duẫn Mộc đã phản đối đầu tiên: “Muốn tìm một nơi có thể ở lại thì tôi…”

Không chờ nói xong, Thiên Lang đã lãnh đạm mà nói chen vào: “Sau đó đến nửa đêm hai người cùng bị quỷ nuốt vào bụng hả?”

Thiên Lang nhanh tay kéo cổ tay của Ôn Dục Nhiễm qua, xắn tay áo lên để lộ vết tích xanh tím bên dưới, một tay chỉ ở phía trên nhẹ nhàng vuốt ve: “Đã để lại dấu ấn, có lẽ cô ấy cũng không nhịn được muốn động thủ, nói không chừng là đêm nay hoặc có khi là ngày mai. Cậu có biện pháp gì để đối phó với thứ này chưa?” Cười như không cười mà nhìn về phía Duẫn Mộc, đáy mắt Thiên Lang chợt lóe lên vài tia khói mù không dễ gì phát hiện được. [Mi dám giành chủ nhân với ta à? Hừ hừ]

“Sẽ còn những người khác biết cách giải quyết.”

“Cho nên cậu nghĩ rằng có thể lấy mạng của ngài ấy ra để đánh cược một lần?” Bỗng nhiên Thiên Lang giương mắt lên, trong phút chốc dường như đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, Duẫn Mộc cũng cứng đờ.

Chỉ thấy y đột nhiên đưa tay qua chạm vào cổ Duẫn Mộc, bởi vì động tác này quá bất ngờ, trong khoảng thời gian ngắn Duẫn Mộc không nhớ đến việc phải tránh đi mãi cho đến khi hắn cảm nhận được có vật gì bén nhọn mà lạnh như băng đang đặt trên làn da mỏng manh của mình.

“Nếu như tôi muốn gϊếŧ cậu, cậu có thể chết ngay bây giờ.” Nhìn Duẫn Mộc đứng cứng ngắc, Thiên Lang nhún nhún vai để tay xuống, lộ ra giữa các ngón tay kẹp những lưỡi dao, ban nãy đặt trên cổ là nó. Y nở một nụ cười rồi mở lời với giọng nói có phần trêu tức, lời nói ác ý càng lúc càng nhiều thêm, “Thậm chí đứng trước mặt người sống là tôi mà cậu cũng không chống đỡ được thì sao có thể chống lại được thứ đó?”

Lúc này không nhắc đến Duẫn Mộc đã tức giận đến mức nào, Ôn Dục Nhiễm đã muốn trở về nhà — anh cảm thấy người này cũng không an toàn hơn quỷ được bao nhiêu.

Nhưng mà còn chưa chờ anh mở miệng đã thấy ánh mắt của Thiên Lang chuyển trở lại, nở một nụ cười hạnh phúc đưa tay về phía anh: “Chúng ta đi thôi, thuận tiện đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, ta sẽ nấu một ít thức ăn cho ngài.”

Có thể gọi đây là hành vi thay đổi thái độ 180o làm Ôn Dục Nhiễm nói không nên lời, anh chắc chắn rằng trước kia mình không quen biết Thiên Lang, thế nhưng tại sao người này đối xử với anh thân thiện như vậy, còn thái độ đối xử với Duẫn Mộc lại không tốt như thế kia.

Anh cười khan định từ chối: “Việc này không được đâu, quá làm phiền anh rồi, hay là cứ để tôi về…”

Lời còn chưa nói hết, sắc mặt Thiên Lang đã trở nên tái nhợt.

“Ta nói sai điều gì sao?” Y ngơ ngác nhìn Ôn Dục Nhiễm, ánh mắt vừa hoang mang vừa hoảng sợ, “Nếu như ngài tức giận xin hãy nói cho ta biết, ta sẵn sàng chịu sự trừng phạt của ngài.”

Ánh mắt của y rất chân thành, chân thành đến độ Ôn Dục Nhiễm không biết nói gì cho phải.

“Không, không, không có gì. Chỉ là… trước đây chúng ta biết nhau sao?”

Hỏi ra vấn đề này cũng không làm y cảm thấy kinh ngạc, dường như Thiên Lang đang nhớ đến chuyện gì đó tốt lắm, một tay hơi nâng cằm, nheo mắt lại cười đến hài lòng: “Chẳng phải ngài nói muốn kết hôn với ta sao? Nếu như là bây giờ thì không còn vấn đề gì nữa rồi, ta rất vui.”

Sấm sét giữa trời quang.

Ôn Dục Nhiễm kéo cánh tay Duẫn Mộc lại xoay người rời đi: “Thôi đi, xem như cho quỷ ăn cũng tốt, mà nói chứ có lẽ bây giờ tao vẫn đang mơ.”

“Ngài có tìm người khác giải quyết cô ta thì sau này cũng có thứ khác quấn lấy ngài thôi.” Thiên Lang cũng không ngăn cản, chỉ là bình tĩnh mà nói lại, “Lá chắn trên người ngài đã mất đi hiệu lực, là người sống nhưng dương khí lại như dòng nước mà chảy ào ạt ra khỏi cơ thể, rất dễ dàng bị chúng nó dòm ngó.”

Nhưng mà lần này Duẫn Mộc lại bắt lấy Ôn Dục Nhiễm không cho anh đi: “Chờ một chút, trước tiên nghe anh ta nói đi, không nên mạo hiểm.” Nói xong, Duẫn Mộc vẫn cảnh giác như cũ, tùy ý nở một nụ cười với Thiên Lang, “Làm cách nào mà anh nhìn ra được?”

“Chuyện này hả, bởi vì lá chắn kia là do tôi làm.” Thiên Lang tiện tay đem lưỡi dao bạc mỏng ở đầu ngón tay phóng ra một cái, ngón tay khẽ gảy mang nó vất vào thùng rác, động tác này vừa nguy hiểm lại vừa tao nhã, thu hút không ít ánh mắt sợ hãi của mọi người quanh đây.

Thật ra cuộc trò chuyện của họ vừa bắt đầu đã có người chú ý đến bên này. Bởi vì trước giờ Thiên Lang chỉ ngồi ở quầy bar, ngay cả một ly rượu cũng không uống, người khác mời cũng không nhận, có chút khác thường, hầu hết người ở nơi này đối với chàng trai tuấn tú lạnh lùng này đều có chút ấn tượng.

“Tính toán được thời gian chắc rằng nó đã hết hiệu lực, cũng may là tìm được ngài đúng lúc, nhưng mà kéo dài như vậy đều là lỗi của ta cả.”

Nói xong, Thiên Lang giơ tay vén áo khoác khá dài ra sau, hai chân thẳng tắp khuỵu xuống quỳ trên mặt đất, cúi đầu thuần phục nói: “Suýt chút nữa khiến ngài rơi vào cảnh nguy hiểm, xin ngài trách phạt.”

Tiếng đầu gối chạm vào sàn nhà khá lớn làm mọi người chỉ cần nghe thôi cũng cảm thấy đầu gối đau xót.

Không riêng gì Ôn Dục Nhiễm cùng Duẫn Mộc mà ngay cả những người đang đứng trong bóng tối kia cũng không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

“Anh, anh mau đứng lên!” Ôn Dục Nhiễm sợ hết cả hồn, không cần biết người này bị bệnh tâm thần hay là thật sự có một đoạn chuyện xưa như vậy, nhanh chóng chạy về phía trước nắm lấy cánh tay Thiên Lang muốn kéo dậy, không ngờ dù đã cố gắng dùng sức cũng chẳng thể làm y cử động: “Anh là lớn nhất được chưa, anh nói cái gì thì chính là cái đó, nếu không tôi quỳ xuống cùng anh bái thiên địa?”

Quả thật anh khóc không ra nước mắt: Đã tạo ra cái nghiệt gì rồi đây trời?

“Vậy là ngài đồng ý cho ta bảo vệ ngài?”

“Đồng ý, tôi dám không đồng ý sao, anh đã lấy cái chết ra uy hϊếp như vậy nếu không chấp nhận thì chẳng phải tôi sẽ cùng mấy chú cảnh sát đi bàn chuyện nhân sinh sao?!” Ôn Dục Nhiễm chết tâm, chỉ có thể trưng ra vẻ mặt như đưa đám, “Anh hai à, chúng ta đứng lên nói chuyện đi, anh nói cái gì cũng đúng cả, anh giúp tôi tiêu diệt quỷ ngay đêm nay để tôi không trở thành bữa sáng của nó được không?”

Duẫn Mộc: “Này…” Mày đem bán mình cũng nhanh quá rồi đó.

“Cảm ơn rất nhiều.” Thiên Lang nghe lời đứng lên, sau đó ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là nụ cười có chút tùy ý, hướng về phía cửa làm một tư thế ‘Mời’, “Vậy chúng ta đi thôi, những chuyện khác chúng ta có thể trở về rồi nói sau.”

========

Tiểu kịch trường:

Phỏng vấn nhỏ ở hậu trường của biếи ŧɦái:

Chỉ là cuối cùng ta cũng tìm được thân ái nên có chút kích động thôi mà, nên hù dọa đùa giỡn người ấy một chút cũng là hợp tình hợp lí mà. Tất nhiên, sẽ không vì người ấy là thân ái mà quá thân mật đâu, chỉ là hôn mu bàn tay của chủ nhân thôi nên đây là chuyện rất đỗi bình thường đó, ta chỉ muốn thể hiện lòng tôn kính của ta thôi, thế nào mà lại biến thành hôn sàm sỡ vậy chứ?