Chương 30: Phong Tỏa Cả Hoàng Cung Cho Ta

Hai người bận đối đầu nhau đến nỗi quên nhìn ra bên ngoài.

Hai người nhìn nhau, lúc này hai người xa lạ lại vô cùng ăn ý với nhau, cùng nhau thả người trốn dưới gầm giường.

Khoảng trống dưới gầm giường không lớn lắm, hai người cố gắng lùi sâu vào bên trong.

Lúc này hai người đã gần như tựa vào nhau.

Nam tử áo đen ngay lập tức cảm nhận được mùi hương dịu dàng của nữ nhân tỏa ra từ bên cạnh, hắn cảm thấy khó chịu, lùi về phía sau.

Tiêu Vũ hạ giọng nói: "Không muốn bị phát hiện thì đừng cử động!"

Một cô nương như nàng còn chưa cảm thấy xấu hổ, tại sao nam tử áo đen này này lại trốn tránh chứ? Ngây thơ đến vậy sao?

Hơn nữa cũng chẳng phải là ngủ cùng chăn, chỉ là dựa sát vào nhau một chút mà thôi.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Vũ Văn Phong hổn hển nói: "Phong tỏa cả hoàng cung cho ta! Truy lùng cho ta! Rốt cuộc là ai dám làm loạn ở nơi này!"

Tiêu Vũ: "..."

Thôi xong, mọi chuyện đã bại lộ rồi.

Nàng lấy rất nhiều đồ, gần như đào sạch cả hoàng cung này, nếu như bị phát hiện thì xong đời.

Nhưng mà việc lấy đồ này giống như mua sắm ở kiếp trước, cũng gây nghiện đó! Không cần tiền cũng mua sắm được, dù là kẻ nào đi chăng nữa thì cũng không có cách nào thu tay lại đúng lúc được.

Tiêu Vũ coi như hiểu được rằng không chỉ do dự sẽ khiến bại trận mà lòng tham không đáy cũng sẽ gây ra thất bại.

Nhưng mà nàng tài cao, gan cũng lớn, chủ yếu là do có không gian che chở, Tiêu Vũ không sợ hãi.



Cùng lắm thì ở luôn trong không gian, từ từ nghĩ cách ra ngoài.

Nhưng mà cái người ở bên cạnh nàng này...

Tiêu Vũ ở trong bóng tối, liếc mắt nhìn qua.

Chậc.

Sợ rằng xui xẻo rồi.

Gây ra chuyện lớn như vậy trong hoàng cung, con chó già Vũ Văn chắc chắn sẽ không chịu để yên, nhất định sẽ đào ba thước lên để điều tra.

"Vâng."

"Còn nữa, bảo Thẩm Hàn Thu đến gặp ta." Vũ Văn Phong lạnh lùng nói.

"Vâng."

Đám thị vệ hoàng cung nhận lệnh đi ra ngoài.

Vũ Văn Phong có vẻ bồn chồn cũng đứng dậy bước ra ngoài.

Tiêu Vũ và nam tử áo đen cùng nhau chui ra từ dưới gầm giường.

Khi bước ra, một âm thanh lanh lảnh vang lên, Tiêu Vũ nhìn qua...

Trong phòng có một ngọn nến đang cháy, khuôn mặt như ngọc lộ ra trước mặt của Tiêu Vũ.

Ngụy! Ngọc! Lâm!



Nam tử áo đen trước mắt vậy mà lại là ngụy Ngọc Lâm, bảo sao nàng vẫn luôn cảm thấy quen thuộc, chuyện này đúng là vượt ngoài dự đoán của con người.

Sao Ngụy Ngọc Lâm lại ở đây?

Lúc Tiêu Vũ giật mình, Ngụy Ngọc Lâm đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

Trong ánh mắt, sát khí đột nhiên bừng lên.

Sắc mặt của Tiêu Vũ hơi thay đổi, biết được bộ mặt thật của nam tử áo đen rồi, Ngụy Ngọc Lâm sẽ không gϊếŧ người diệt khẩu chứ?

Nghĩ vậy, Tiêu Vũ bắt đầu cảnh giác: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng kích động nha! Nếu gây sự thì chúng ta cũng không có kết cục tốt đâu."

Ngụy Ngọc Lâm híp mắt, nhìn nữ tử ở trước mắt: "Nếu ngươi đã thấy được vẻ bề ngoài của ta thì ngươi cảm thấy ta sẽ thả ngươi rời đi một cách bình yên sao?"

Vẻ mặt của Tiêu Vũ càng trầm xuống.

Tuy rằng nàng không sợ Ngụy Ngọc Lâm nhưng nếu thật sự phải gây sự với nhau, người bên ngoài vọt vào thì cũng rất phiền phức.

Nếu như người ta phát hiện nàng chính là Tiêu Vũ, mình nàng thì chẳng sao cả, hoàn cảnh thế nào cũng có thể trốn chạy nhưng hai vị nương nương và Thước Nhi, sau này phải làm sao bây giờ?

Hai vị nương nương còn có thể nói là mệnh của các nàng ấy không tốt, vốn cũng bị lưu đày rồi.

Nhưng mà Thước Nhi lại không giống như thế.

Thước Nhi rõ ràng có lựa chọn khác, nhưng lại không chùn bước mà đi lưu đày theo nàng, nàng phải chịu trách nhiệm!

Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm với ánh mắt cảnh giác, nếu đã chọn chọc thủng rồi thì Tiêu Vũ cũng dứt khoát luôn: "Ngươi xem hai chúng ta đều có chung mục tiêu, nếu không thì cũng không gặp nhau đúng lúc như vậy."

"Có câu nói rằng kẻ địch của kẻ địch là bạn, hai người chúng ta chắc cũng là bạn đúng chứ?" Tiêu Vũ hỏi.

Ngụy Ngọc Lâm cười như không cười: "Đương nhiên là bạn rồi."