Chương 3

Tôi cũng không để ý nhiều, tiếp tục làm việc. Thẳng đến bảy giờ tối, lúc này tôi mới vươn vai một cái, kết thúc công việc ngày hôm nay. Vốn công ty tan ca từ năm giờ chiều, nhưng hôm nay là ngày đầu đi làm, vì muốn thể hiện một chút chăm chỉ, tôi ở lại xem thêm vài tư liệu. Không ngờ tư liệu lại quá nhiều, đến hiện tại xem hết cũng đã bảy giờ tối. Mọi người trong phòng ban hậu cần đã về hết. Xung quanh rất yên tĩnh. Giờ là tháng mười một, thời tiết rất lạnh, thậm chí hôm nay lại có mưa nhỏ. Nếu là trước đây, khẳng định Nhϊếp An sẽ chạy xe qua đón tôi. Nghĩ đến đây lại chua xót một phen, từ trước tới giờ đều là cô ấy chiếu cố tôi. Hiện tại Nhϊếp An không một lời liền rời bỏ. Tôi không hận cô ấy, chỉ trách bản thân vài năm qua đã quen với dịu dàng, ôn nhu mà quên đi hiện thực tàn khốc. Tin nhắn cuối cùng tôi gửi cho Nhϊếp An là chín giờ tối qua, không hiện đã nhận. Có lẽ đã chặn tôi rồi. Ngay cả tư cách hy vọng cũng không có, nếu như giờ Hà Huy Tưởng thêm lần nữa, khẳng định Nhϊếp An cũng sẽ không tìm tôi.Tôi thu dọn đồ đạc, thờ thẫn đi về phía thang máy, lại không để ý bản thân đã đứng nhầm bên VIP. Khi nhận ra dưới nền có chữ VIP cực lớn thì thang đã đi lên. Phòng ban hậu cần nằm ở tầng năm tòa nhà, thang máy đang điên cuồng lao lên. Thật không biết phải làm sao, các công ty đều là độ cao phòng làm việc theo chức vụ. Chức vụ càng cao thì phòng làm việc càng cao. Tất nhiên, từ tầng thứ mười đổ xuống sẽ là văn phòng bộ phận công ty. Hiện tại đã qua tầng thứ mười, như vậy chắc chắn ít nhất tôi sẽ gặp một giám đốc bộ phận. Tôi quyết định quay người, tư thế này có hơi kì quặc, nhưng có lẽ tôi sẽ tránh được khiển trách, và hơn hết sẽ không bị vị kia nhớ mặt.

Ting!

Cửa thang máy từ từ mở ra. Cách vài giây, tiếng giày cao gót lại nện xuống nền gạch. Có lẽ cô ấy ngạc nhiên, khó hiểu khi tôi xuất hiện ở đây, lại làm bộ dáng như hiện tại, nên sững lại một chút rồi mới tiến vào trong. Cũng rất may mắn, cô ấy cũng không gọi bảo vệ.

- Mỗi lần đi thang máy anh đều sẽ đứng như vậy sao?- Âm thanh có chút quen thuộc vang lên.

- Ừ...

Tôi không chắc cô ấy vừa cười, vì âm thanh ấy rất nhẹ, lại rất nhanh qua đi. Hồi hộp bất chợt dâng lên, lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Tôi siết nắm tay, mong rằng căng thẳng sẽ vơi đi một chút.

Ting!

Tiếng thang máy vừa vang lên, tôi dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy ra bên ngoài. Chạy ra đến sảnh lớn, tôi sờ xuống túi quần tìm chìa khóa xe. Nhưng tìm mãi không thấy. Như vậy khẳng định là tôi đã quên chìa khóa trên bàn làm việc rồi.