Chương 22: Nàng ấy như tờ giấy trắng

Vừa bước vào phòng chủ, vẻ mặt Ôn Nhĩ Nhã lập tức dịu xuống, bước tới trước bái chào: “Thϊếp thân xin thỉnh an Gia”.

Tống Lương Thần ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, cũng không kêu đứng dậy: "Gần đây nàng có thường xuyên đến Hiếu Nghĩa viện không?"

Ôn Nhĩ Nhã ung dung mỉm cười, uốn gối nói: "Gia làm sao biết? Vương phi gần đây tâm tình không tốt, thϊếp thân thường xuyên qua bầu bạn."

“Bầu bạn là chuyện tốt.” Tống Lương Thần thẳng thắn nói: “Nhưng không cần làm những chuyện không cần thiết.”

Ôn Nhĩ Nhã sửng sốt, sau đó gượng cười nói: "Không biết thϊếp thân đã phạm phải sai lầm gì? Ngoài việc nói chuyện với Vương phi ra, thϊếp thân tôi chưa bao giờ làm điều gì thừa thãi."

"Thật sao?" Vẻ mặt vài phần lạnh lùng, Tống Lương Thần nhìn nàng cười ranh mãnh: "Vậy tại sao Vương phi lại để Thẩm thị đến ao phía nam hái sen? Trong ao đó chứa rất nhiều bọ ve, nếu đi xuống đó, trên người nhất định sẽ nổi đầy vết đỏ. Vương phi có thể không rõ, nàng cũng không rõ sao?”

Ôn Nhĩ Nhã sửng sốt, cuối cùng hoảng sợ: "Gia minh giám, Vương phi chỉ là đột nhiên muốn làm bánh sen cho Ngài. Thấy Thẩm thị không làm gì, liền sai nàng đi làm việc vặt, cũng chưa từng có bất kỳ ý gì khác....."

“Ừ, đúng lúc sai Thẩm thị đi, lại đúng lúc để Vương phi mang đại phu đến, nói bên ngoài bệnh truyền nhiễm đang hoành hành, muốn kiểm tra xem trên người thân cận ta có vết đỏ nào không." Tống Lương Thần cười khinh: "Nàng cho rằng, ta không biết chuyện gì đang xảy ra ở ao phía nam phải không?"

Thực sự là không nên biết mà, Ôn Nhĩ Nhã vô cùng bối rối, Gia chưa bao giờ đi đến ao nước ở phía nam, làm sao có thể biết bị bọ ve cắn sẽ hiện ra những đốm đỏ?

Nhưng bây giờ chuyện đã xong, nàng giảo biện đến mấy cũng là vô dụng, nghiến răng một cái, dập đầu tạo thành tiếng vang trên đất: “Thϊếp thân sai rồi!”

Tống Lương Thần xoa xoa lông mày, thở dài: “Sở dĩ ta để nàng quản việc chi tiêu ở hậu viện này là vì ngươi là người chu đáo, dễ hòa đồng với người khác. Nhưng mà Nhĩ Nhã, ta rất ghét những cuộc tranh chấp liên tục ở hậu viện. Nên giữ ai không nên giữ ai, Gia đều có tính toán, không cần các nàng nhắc nhở, có hiểu không? ".

Ôn Nhĩ Nhã ngước nhìn lên mắt ngân ngấn nước: “Thϊếp thân hiểu, chỉ là thϊếp thân nhìn thấy Vương phi thương tâm như vậy, lại nghe tin Ngài để Thẩm thị đó làm nha hoàn thân cận, gần như xông thẳng đến chủ viện, thϊếp thân chỉ là muốn khuyên can nàng, mới đưa cho nàng cách làm sao khiến Thẩm thị ra khỏi Thế tử phủ. Gia, Ngài không phải thích Giang thị lắm sao? Tại sao bây giờ lại giữ Thẩm thị ở bên cạnh, khiến nàng ấy đau lòng đến vậy? "

Nếu hắn không đối xử với Thẩm Mỹ Ảnh khác biệt như vậy thì nàng đã không khó chịu thế này.

"Ta đã nói, đợi khi chân tướng tra rõ, ta đương nhiên sẽ để nàng ấy rời đi." Tống Lương Thần nói: "Về phần Vương phi, nàng ấy muốn làm gì, nàng cũng không cần phải ngăn cản, ta biết tính tình của nàng ấy, sẽ không trách nàng ấy"

Ôn Nhĩ Nhã sửng sốt: “Cho dù Vương phi không hiểu quy cũ xung đột với Gia, Gia cũng không trách nàng sao?”

"Sẽ không."

Hắn biết tính tình của Giang Tâm Nguyệt, nhiều năm cùng nhau lớn lên như vậy, Tâm Nguyệt đơn giản như một tờ giấy trắng, không biết tranh không biết đoạt, càng không biết làm hại người khác, tâm tư nàng toàn bộ chỉ dùng để thích hắn, một chút khác biệt cũng không tính là nhiều, cho nên hắn cam tâm tình nguyện bảo vệ nàng.

Trong Thế tử phủ này, Giang Tâm Nguyệt là người duy nhất không vì thân phận của hắn, thực lòng thực dạ yêu con người của hắn. Cho nên ai muốn lợi dụng nàng, hắn một nháy mắt đã có thể nhận rõ.

Ôn Nhĩ Nhã trầm mặc một lúc lâu, gật đầu nói: "Thϊếp thân hiểu rồi. Thϊếp thân chỉ muốn nộp phạt một tháng tiền lương, kiểm điểm lỗi lầm của mình."

“Ừ.” Tống Lương Thần nhắm mắt lại: “Vậy nàng về trước đi, hôm nay ta cũng mệt rồi."

“Gia say rượu sao?” Ôn Nhĩ Nhã chưa rời đi, lại ngẩng đầu nhìn hắn: “Tì vị Ngài không tốt, không nên uống nhiều.”

Căn phòng nồng nặc mùi rượu, cũng không biết hắn đã uống bao nhiêu. Tự mình đứng dậy, Ôn Nhĩ Nhã đi tới phía sau hắn, nhẹ nhàng xoa bóp các huyệt đạo trên đầu hắn.

Nàng xoa bóp rất giỏi, với đôi tay khéo léo của mình, cơn đau đầu của Tống Lương Thần lập tức giảm đi rất nhiều, hắn cũng không đuổi nàng đi nữa, dựa vào giường để nàng xoa bóp, cuối cùng cũng ngủ thϊếp đi.

Khe khẽ mỉm cười, Ôn Nhĩ Nhã cởϊ qυầи áo đi ngủ, đỡ Thế tử nằm xuống giường, dựa vào trong ngực hắn nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Nhĩ Nhã trở lại Nhiễu Lương Hiên, vừa mở cửa ra, đã thấy Giang Tâm Nguyệt đang ngồi trong phòng với đôi mắt đỏ hoe đang đợi nàng.

"Ngươi được thị tẩm rồi?"

Lời nói có chút tức giận được ném thẳng ra, Ôn Nhĩ Nhã mỉm cười, dịu dàng tiếp nhận: "Vương phi, thϊếp thân vừa đi xoa bóp cho thế tử gia, ngài ấy say rượu, rất khó chịu, cũng không làm gì khác.”

Giang Tâm Nguyệt sửng sốt một lúc, cơn giận dịu đi rất nhiều, vẻ mặt trở nên chán nản: " Hắn có trách móc ta và ngươi không?"

“Có.” Ôn Nhĩ Nhã cũng cảm thấy bất bình, đuổi hạ nhân ra ngoài, đóng cửa lại: “Gia trách chúng ta quá xét nét, suýt nữa đã hại Thẩm thị.”

"Ả chỉ là một nha hoàn, điều đó có quan trọng không?" Giang Tâm Nguyệt tức giận vỗ bàn: "Trước đó hắn đã nói, những gì ta không thích, hắn đều sẽ không thích. Tôi gần như ghét Thẩm Mỹ Ảnh đến chết, hắn giờ vì cớ gì còn giữ lại bên mình chứ?"

Ôn Nhĩ Nhã thở dài: "Gia nói sẽ tìm hiểu mọi chuyện trước khi đuổi nàng ấy đi, nhưng chuyện ngày tân hôn của các người, hiện tại còn tra rõ được ở đâu chứ?"

Chuyện tân hôn à? Giang Tâm Nguyệt mím môi, nàng vẫn nhớ ngày hôm đó cha nàng và bà mối đích thân đưa nàng đến quán trọ Hữu Duyên, trang điểm sau ba canh giờ, nàng mệt đến mức ngủ thϊếp đi. Khi tỉnh dậy, đã thấy đang trên ghế kiệu, gì cũng đều không biết, ngơ ngác đi bái đường.

Bà mối cho biết, hai tân nương sẽ gặp nhau trước tượng Quan Âm ở tầng một quán trọ, sau khi lạy Quan Âm xong sẽ ngồi vào ghế kiệu, lúc nào cũng phải có bà mối và phụ thân đi cùng, nên sẽ không có cơ hội mắc sai lầm.

Trên thực tế, nàng không chắc liệu có phải Thẩm Mỹ Ảnh làm việc đó hay không, nhưng ngoài nàng ta ra, thực sự không còn ai khác!

"Bỏ đi. Gia muốn tra thì cứ để Gia tra. Sau khi tra xong, nếu Thẩm thị không rời đi, ta lại xin Gia một lời giải thích!"

Ôn Nhĩ Nhã gật đầu, cười an ủi: “Gia vẫn quan tâm đến Vương phi, không thấy đều chỉ có gọi ta đến mắng sao? Còn phạt ta một tháng tiền lương, lại thêm ăn chay ba ngày".

Giang Tâm Nguyệt sửng sốt, có chút tội lỗi nhìn nàng: "Ngươi có ý giúp ta. Kết quả lại hại ngươi như vậy, thực sự xin lỗi."

"Không có gì, dù sao chúng ta đã quen nhau lâu vậy." Ôn Nhĩ Nhã nói: "Trước đây Gia đã bảo vệ Người một cách chu toàn, bây giờ Gia có lẽ không có thời gian chiếu cố Người, vậy không phải thϊếp thân cũng nên giúp Người một hai sao?”

Lời này nghe chua chát, nhưng càng khiến người cảm động hơn, Giang Tâm Nguyệt cắn môi, quyết định sau này sẽ cẩn thận nghe lời Ôn Nhĩ Nhã, lại không bao giờ nghi ngờ nàng nữa.

Khi Tống Lương Thần tỉnh lại, Mỹ Ảnh đã đổ đầy nước cho hắn tắm rửa, bày bát ngọc rồi lấy quần áo hắn muốn thay.

"Nô tỳ đợi hầu Gia thay áo."

Sau một đêm ngon giấc, Tống Lương Thần tâm tình rất tốt, nhìn nàng nói: "Trông ngươi có vẻ rất quen thuộc với bộ dạng này, quen với việc làm nha hoàn, nửa điểm cũng không giống phu nhân cao quý"

Thẩm Mỹ Ảnh nhướng mày: "Phu nhân cao quý?"

"Chẳng lẽ không phải?" Tống Lương Thần khẽ khịt mũi nói: "Hứa gia địa vị rất cao, chỉ sợ người bình thường gả vào không được. Ngươi đã là nhị thiếu phu nhân Hứa gia được nửa năm rồi, chẳng lẽ không phải được cơm bưng nước rót, việc không chạm đến tay sao?."

Mỹ Ảnh cười toe toét, không trả lời, chỉ cài cúc thắt lưng của hắn và nói: "Gia mặc bộ đồ này cũng lại là mười phần đẹp mắt.”

Không ai không thích nghe khen, Tống Lương Thần hừ một tiếng, nâng cằm đi tới bồn nước, chuẩn bị rửa mặt.

"Gia." Lâm Phong đột nhiên đi vào, cau mày nói: "Người gác cửa nhận được tin, Vương gia mời Ngài cùng Thế tử phi hồi phủ một chuyến."

Gì? Mỹ Ảnh chết lặng và quay lại nhìn Tống Lương Thần.

Tống Lương Thần nhướng mày, tiếp tục tắm rửa: “Đã nhiều ngày như vậy, cũng nên chào hỏi một chút, thuận tiện nói luôn chuyện Thế tử phi ”

Bởi vì đại hôn quá xấu hổ nên Yến Vương vẫn chưa có chỉ ý giáng Giang Tâm Nguyệt làm trắc phi, hắn cũng chưa nói với phụ vương đã hưu Thẩm Mỹ Ảnh.

Tình cờ là mấy ngày nay cũng khá bình lặng, nên định một lần nói rõ ràng.

"Ngươi thay quần áo đi, chờ đó rồi đi với ta."

"Vâng." Mỹ Ảnh vội vàng đi ra ngoài, trở về căn phòng nhỏ của mình, một lúc sau, Ngọc Thực mang quần áo Thế tử phi cho nàng.

"Đa tạ." Mỉm cười với Ngọc Thực, Mỹ Ảnh tự mình thay quần áo, búi tóc lên, đeo phụ kiện vào tóc. Quay người lại, thẳng lưng nói: “Lần cuối cùng dùng dáng vẻ Thế tử phi này, ta nhất định phải chỉnh tề.”

Ngọc Thực sửng sốt, người trước mặt thật sự mặc đồ người nào thì trông giống như người đó, vốn dĩ khi trông nàng mặc trang phục nha hoàn, đầu cúi lưng khom, mười phần hèn kém. Nhưng khi thay trang phục Thế tử phi này lại lập tức khôi phục lại khí chất tao nhã, thanh thoát với xiêm y, cao cao tại thượng.

Người này... thực sự khiến người ta không biết phải nói gì.

Thở dài, Ngọc Thực cúi đầu nói: "Chủ tử, mời."

Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu, vén váy đi ra ngoài, đi theo Thế tử phía trước.

Lần này cuối cùng cũng ngồi chung một cỗ xe, Tống Lương Thần nhìn nàng một đường, hơi cau mày nói: "Đợi khi đến Yến vương phủ, ngươi biết phải làm gì chứ?"

“Nô tỳ biết.” Mỹ Ảnh gật đầu: “Nô tỳ sẽ tự mình xin hưu bỏ, nói cho Vương gia biết, mọi chuyện không liên quan gì đến Thế tử.”

"Rất tốt." Tống Lương Thần gật đầu: "Phụ vương ta tâm tư sâu sắc, ngươi tốt nhất không nên lộ ra sơ hở."

“Vâng.” Thẩm Mỹ Ảnh nghiêm túc nghiêng đầu nhìn hắn: “Nếu biểu hiện tốt, có được thưởng không?”

Lông mày của Tống Lương Thần giật giật, dù có căng thẳng đến đâu cũng mỉm cười: "Được rồi, nếu ngươi cư xử tốt, ta sẽ thưởng cho ngươi một viên hồng ngọc."

"Gia thật hào phóng!" Mỹ Ảnh lập tức cười nói: "Nô tỳ làm việc, Ngài yên tâm!"

Thực là chỉ có tiền trong mắt? Tống Lương Thần khịt mũi, trầm ngâm suy nghĩ, bắt đầu suy nghĩ lần này cha mình có thể sẽ làm gì.

Đại hôn đã kết thúc, chuyện của Tả Quân tiếp theo nên được giao cho hắn, hai cha con vì cuộc hôn nhân này có chút xấu hổ, cha hắn chắc cũng đang tìm cơ hội để xả hơi.

Với những lời thoại đã được chuẩn bị sẵn trong đầu, Tống Lương Thần bước xuống với vẻ mặt nghiêm túc ngay khi xe ngựa vừa dừng lại.

“Thế tử tới rồi.” Quản gia Vương phủ mỉm cười đi tới trước mặt hắn: “Vương gia cùng khách nhân đang đợi Ngài ở sảnh đường.”

Khách nhân? Tống Lương Thần cau mày, là khách nào?

Thẩm Mỹ Ảnh xuống xe, nắm lấy tay hắn, rất bình tĩnh thì thầm: “Binh đến tướng cản, nước lên đất lấp!”