Chương 30: Gia, mời lên giường!

Ngay lập tức đổi thành khuôn mặt một trang từ phụ, Yến vương ngẩng đầu đang định kêu miễn lễ thì nghe bên cạnh có thanh âm vang lên:“Con dâu bái kiến phụ Vương."

Nụ cười đông cứng trên mặt, Yến vương vỗ vỗ cuốn sách trong tay: “Bổn Vương không phải đã nói chỉ để Thế tử tới đây sao?”

Thẩm Mỹ Ảnh ngây thơ giơ tay trái lên: “Hồi phụ Vương, tay con dâu bị Thế tử khoá rồi, căn bản không thể tách rời Thế tử.”

Yến Vương sửng sốt, ánh mắt rơi vào chiếc vòng tay, đột nhiên không nói chuyện nữa.

Tống Lương Thần cười nói: "Vừa rồi Mỹ Ảnh nhảy múa, phụ Vương cũng nhìn thấy rồi. Nhi thần cho rằng nữ tử như nàng thật là khó tìm, lại sợ mất đi nên liền lấy ra vòng tay đã làm khi nhỏ này".

“Ra là vậy...” Giọng Yến Vương đột nhiên khàn khàn: “Ừm... Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Gì vậy? Mỹ Ảnh sửng sốt, gọi người ta đến, một câu cũng chưa nói, đột nhiên lại để họ lui về nghỉ ngơi?

Nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn, lại bắt gặp Yến Vương đôi mắt có chút đỏ hoe.

Mỹ Ảnh choáng ngợp.

Tống Lương Thần một chút cũng không kinh ngạc, kéo nàng hành lễ với Yến vương: "Phụ Vương cũng sớm nghỉ ngơi."

“Ừm.” Yến Vương cụp mắt xuống, mệt mỏi xoa xoa lông mày.

Sau khi ra khỏi cửa thư phòng, Mỹ Ảnh kéo tay áo Tống Lương Thần: "Vầy là làm sao? Thϊếp thân đã chuẩn bị rất nhiều điều để nói rồi, không ngờ đến Vương gia gì cũng không nói, lại để chúng ta đi?"

Tống Lương Trần cười nhẹ: "Không phải ngươi nói chúng ta nên chuyển từ phòng thủ sang tấn công sao? Phụ Vương ta đã cai trị nước Yến hơn hai mươi năm, từ trước đến nay chưa từng có điểm yếu nào. Điểm yếu duy nhất..."

Hắn không nói hết, chỉ liếc nhìn chiếc vòng tay trên tay.

Thẩm Mỹ Ảnh đã hiểu, Yến Vương đã sớm mất vợ, điểm yếu của ông còn không phải là vị Vương phi đã chết nhiều năm đó sao?

Trong lòng mềm nhũn, Mỹ Ảnh thở dài: "Thành thật mà nói, Vương gia cũng thật vì muốn tốt cho Ngài, muốn người mà Ngài cưới, đối với Ngài cũng đều là có ích."

Cố tướng quân tốt xấu gì cũng là đương triều tam phẩm Hoài Viễn tướng quân, đích nữ của ông ta được giao cho Tống Lương Thần, chỉ có lãng phí, không có việc khiến hắn chịu thiệt thòi.

Tống Lương Thần cười lạnh: "Ngươi thích ăn khổ qua không?"

Mỹ Ảnh lắc đầu: “Không thích.”

“Khổ qua đối với cơ thể cũng tốt, nếu bị người ta ép ăn, ngươi có còn thấy tốt nữa không?”

Thẩm Mỹ Ảnh cười khô khốc: "Thϊếp thân hiểu rồi."

Tống Lương Thần quay đầu đi, nheo mắt nhìn vầng trăng trên bầu trời.

"Ta kiếp này khả năng không có tiền đồ to lớn gì, sau này kế thừa địa vị của phụ Vương, tiếp tục ở Yến ngồi ăn chờ chết. Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mở rộng lãnh thổ của Yến quốc, cũng không có nghĩ tới đi chiến tranh. Chỉ muốn ở bên cạnh người mình thích cả đời, vậy là đủ rồi”.

Đáng tiếc, phụ Vương ngay cả cơ hội cũng không cho hắn.

"Ngươi rất thích Cải Trắng... Giang Tâm Nguyệt sao?" Thẩm Mỹ Ảnh tò mò hỏi.

“Nàng ấy lớn lên cùng ta, chờ đợi ta năm năm, ngươi nghĩ sao?” Dừng bước, hắn ngồi xuống cạnh hành lang, khẽ thở dài: “Là cha nàng ấy đã hại nàng ấy, Tâm Nguyệt là một nữ tử đơn thuần, vốn không nên có số phận thế này. "

"Vậy ngươi có còn muốn mang nàng đi không?"

Tống Lương Thần cười khổ: “Đó là những lời tức giận, ta cũng không phải là người ngu ngốc như vậy, nếu thật sự mang nàng đi, căn bản sẽ không thoát khỏi nước Yến. Vả lại, Tâm Nguyệt nàng ấy … rất hiếu thuận, sẽ không thể bỏ mặc cha nàng mà không quản”

Hiếu thuận? Mỹ Ảnh có chút không phản ứng, không phải Giang Ổn Sơn đã nói Cải Trắng Nhỏ bất hiếu sao, không giúp hắn trả nợ nên mới tạo ra chủ ý xấu cho Yến vương mà?

Thôi đi, không cần để ý những chi tiết này, dù sao đó cũng không phải việc của nàng.

Nhưng vị Thế tử này tựa hồ cũng không ngốc như nàng nghĩ, ít nhất hắn cũng là người có ý chí, còn biết không thể thật sự mang người đi. Nếu không có thân phận của Thế tử, hắn lại được tính là gì?

Ánh trăng rất đẹp, Tống Lương Thần không nói gì, nàng cũng chỉ ngồi ở bên cạnh hắn nhìn bầu trời, hiếm khi được yên tĩnh như lúc này, không cần lo lắng bên cạnh mình là ai.... Dù có là đầu heo thì nàng cũng thấy rất xinh đẹp.

Giá như ngày tháng luôn bình yên như ánh trăng này.

Đêm đã về khuya, hai người đứng ở trước giường, cảm giác bình yên của Thẩm Mỹ Ảnh liền biến mất.

"Chìa khóa đâu?" Động động tay trái, Mỹ Ảnh quay lại nhìn Tống Lương Thần.

Tống Lương Thần cau mày, nghiến răng: "Vòng tay này làm gì có chìa khóa, có nhìn thấy mấy ô ở giữa khoá bạc không?"

Thẩm Mỹ Ảnh cúi đầu, nhìn thấy khoá bạc tinh xảo giữa hai chiếc vòng tay, trên mặt có bảy ô trống, đằng sau ô đầu tiên có một miếng bạc trắng, còn các ô khác đều trống rỗng.

"Cái này làm gì?"

“Đây là ổ khóa cơ quan do Tinh Thần lão nhân thiết kế. Ổ khóa sẽ không mở cho đến khi miếng bạc ở ô đầu tiên nhảy tới ô cuối cùng.”

“Ra là vậy.” Mỹ Ảnh gật đầu: “Vậy phải mất bao lâu để mới có thể nhảy đến ô cuối cùng?”

Tống Lương Thần nói: “Mỗi ngày nhảy một ô.”

Cũng chính là bảy ngày, Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu. Dừng một chút, ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt dữ tợn: “Vậy mấy ngày nay chúng ta làm sao ngủ được?”

Làm sao đi vệ sinh? Làm sao ăn cơm?!

Tống Lương Thần nhẹ nhàng "chậc" một tiếng: "Cùng đi ngủ là được rồi, ta sẽ không làm gì ngươi."

Mỹ Ảnh nghiến răng: "Thế này không phải quá bất tiện sao? Không thể trực tiếp dùng dao chặt nó đi à?"

"Vậy lỡ như phụ Vương tìm cớ đuổi ta đi công kích ngươi thì sao?" Tống Lương Thần không kiên nhẫn nói: "Cứ bình tĩnh ở đó, ngươi sẽ không mất miếng thịt nào."

Dở khóc dở cười, Thẩm Mỹ Ảnh muốn nói chuyện, lại thấy hắn trợn mắt: “Vừa rồi mới cho ngươi mười lượng bạc, ngươi cho ta ba lượng kiến nghị, còn có bảy lượng bạc..."

"Chúng ta đi ngủ thôi! Gia, mời lên giường." Mỹ Ảnh quay lại và mỉm cười, đoan chính như hoa như ngọc.

Nhìn vết sẹo còn chưa lành trên mặt nàng, Tống Lương Thần khịt mũi rồi lên giường trước.

Bị hắn kéo đi, Mỹ Ảnh cam chịu nằm dài trên giường lớn, mở mắt nhìn lêи đỉиɦ trướng, trong lòng lẩm bẩm bài văn, niệm chú Thế tử trăm lần đừng cử động, để bảo vệ chu toàn thân mình.

Tuy nhiên, ngay khi nằm xuống, Tống Lương Thần lại ngủ rất thành thật, ngược lại là nàng, làm thế nào cũng không thể ngủ được, không khỏi nôn nóng muốn làm gãy chiếc vòng trên tay.

Sau một đêm ngon giấc, Tống Lương Thần tỉnh dậy, cảm thấy tâm tình rất tốt, bèn xoay người lại thì thấy đôi mắt đen lay láy của một nữ nhân đang nhìn chằm chằm vào mình.

Hoảng sợ một chút, Tống Lương Thần cau mày nói: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Sắc mặt Thẩm Mỹ Ảnh tái xanh: “Thϊếp thân cần đi vệ sinh!”

Sau khi hơi sửng sốt, Tống Lương Thần không khỏi cười lớn: "Được, ta đưa ngươi đi."

Biếи ŧɦái! Mỹ Ảnh giờ là người dám giận mà không dám lên tiếng, phải dẫn theo một nam nhân đi vệ sinh, đây được gọi là chuyện gì vậy?

Cố phu nhân cùng Cố Tu Dung đi tới tây viện, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ngươi không phải thích tài tử sao? Thế tử Yến Vương tài mạo song toàn, ngươi sao lại chần chừ chứ?"

“Tài mạo song toàn là dùng để hình dung nữ tử.” Cố Tu Dung cau mày nói: “Hơn nữa, Thế tử đã có một Thế tử phi, chính là nữ tử giống như vậy làm vợ, thật sự sẽ không để ý đến con.”

"Ngươi đang nói nhảm cái gì đó!" Cố phu nhân bất mãn nói: "Nữ nhân kia dù có tốt cỡ nào, cũng vẫn là góa phụ, làm sao có được thân phận quý trọng như ngươi? Hơn nữa, Yến vương cũng có chủ ý phía ngươi, chỉ cần nữ nhân kia khôn ngoan nhượng vị, ngươi hoàn toàn có thể trở thành Thế tử phi.”

Cố Tu Dung thở dài: "Nương, tại sao người cứ luôn thích cưỡng cầu như vậy?"

“Đừng nói nữa, chúng ta đã đến Tây viện rồi.” Cố phu nhân nhét hộp thức ăn trong tay vào tay nàng: “Bây giờ vẫn còn sớm, ngươi đi đi, đảm bảo Thế tử còn chưa ăn sáng.”

"Nương……"

"Đi nhanh!"

Thân bị đẩy thẳng vào tây viện, Cố Tu Dung đành phải bước vào trong.

"Ngươi còn dám cười à!"

Tống Lương Thần tức giận hét lên: "Nếu không phải tại ngươi đi vệ sinh lâu như vậy, ta đã chẳng bị đám nha hoàn chỉ trích rồi."

Cố Tu Dung nghe được thanh âm liền giật mình, vội vàng trốn sau bồn hoa gần đó.

Thẩm Mỹ Ảnh cười đến tận mang tai, nói: "Ai bắt Gia phải đi vệ sinh cùng thϊếp thân? Để cho đám nha hoàn nhìn thấy rồi cười chê, còn trách thϊếp thân sao?"

"Ngươi..." Tống Lương Thần sắc mặt âm trầm nói: "Ngươi biết rõ ta không thể rời xa được ngươi, ngươi còn nói như vậy!"

Mỹ Ảnh càng cười vui vẻ hơn, hai người một người mắng một người cười, sau đó quay về phòng chính.

Cố Tu Dung cuối cùng một chút tâm tư đều đã không còn, ôm hộp thức ăn ra khỏi tây viện, lắc đầu với mẹ mình: “Vô vọng rồi, chúng ta về nhà đi.”

"Sao vậy?" Cố phu nhân tò mò hỏi: "Thế tử không thích những thứ này sao?"

“Không phải.” Cố Tu Dung lắc đầu: “Thế tử thật sự một lòng một dạ thích Thế tử phi, thậm chí đi vệ sinh cũng phải đi với nàng, nói rằng không thể rời xa được nàng ấy, thà bị các nha hoàn cười nhạo còn hơn.”

"..." Cố phu nhân hít một hơi khí lạnh: "Cái này... còn ra thể thống gì!"

“Hỏi thế gian tình là gì.” Cố Tú Dung mím môi: “Con gái nhất định sẽ tìm được một phu quân phù hợp. Dù Thế tử này có tốt đến đâu, con gái cũng không dám có hy vọng xa hoa rồi.”

"Aiii!" Cố phu nhân cuối cùng cũng bỏ cuộc: "Vậy cùng đi đến chỗ Vương gia nói rõ đi!"