Chương 4: Người xấu, ngu ngốc còn ít học

Yến vương suýt chút nữa đập nát chiếc bàn bằng gỗ gụ bên cạnh!

"Ngươi càn rỡ! Ngày hôm qua thành thân, Giang Tâm Nguyệt đã là người của bổn vương. Dù địa vị có thấp kém đến đâu, nàng ấy vẫn là mẹ kế của ngươi! Thứ con hư đốn, ngươi lại có ý nghĩ phản nghịch như vậy!"

Thẩm Mỹ Ảnh sợ đến mức nằm rạp xuống đất, co rúm người lại.

Vị Thế tử này thật là không ổn, dám cướp nữ nhân của cha mình! Sai lầm xảy ra, dù hắn có thích Giang Tâm Nguyệt đến đâu thì nàng ta cũng đã là người Yến vương, hắn vẫn muốn đón nàng vào cửa!

Thật là tình thâm ý trọng làm sao, không màn thế tục và thiếu suy nghĩ như thế nào? Yến Vương cưới nhầm người đã đủ xấu hổ rồi, huống hồ lại gả Vương phi cho Thế tử thì tổ tiên nhà hắn sẽ phải nhảy ra khỏi mộ mà đắp thêm hai lớp đất.

Thật đáng xấu hổ...

“Vương gia bình tĩnh.”Trắc Phi Văn thị nhanh chóng hoà giải, nắm lấy bàn tay đỏ bừng của Yến Vương, lo lắng nháy mắt với Mạnh thị.

Mạnh thị hiểu ý, đứng dậy kéo Tống Lương Thần sang một bên, nhỏ giọng nói: "Thế tử, ngươi sao lại hồ đồ như vậy? Tưởng Tâm Nguyệt đó đã không còn nguyên vẹn, nàng lại cùng Vương gia bái đường rồi, ngươi làm sao có thể nghênh đón nàng trở về?"

"Ta không quan tâm." Tống Lương Thần nghiến răng nghiến lợi nói: "Trước đây ta đã nói rồi, vị trí chính thất này không phải Tâm Nguyệt thì sẽ không lập! Ta có thể không quan tâm đến sự hiểu lầm này, nhưng cứ để sai lầm tiếp tục thì lại không được ".

Mạnh thị tức giận vỗ nhẹ vào cánh tay hắn: "Ngươi định chọc phụ Vương ngươi tức chết à? Gần đây sức khỏe ông ấy không được tốt, nên muốn dùng cuộc hôn sự để làm cho sung hỉ mà thôi. Hỉ còn chưa thấy đã thành ra bộ dạng thế này. Vương gia đêm hôm qua đã ho ra máu, ngươi hôm nay lại tới gây phiền phức cho ông ấy sao?”

Tống Lương Thần sửng sốt: "Phụ Vương đêm qua ho ra máu?"

“Còn không phải sao?” Mạnh Thị vừa nói vừa rơi nước mắt: “Phụ Vương ngươi ngày đêm làm việc, chỉ mong ngươi sau khi lập thất sẽ trưởng thành hơn một chút, chia sẻ khó khăn với ông ấy. Mấy ngày trước còn nói sau khi hôn lễ kết thúc, sẽ để ngươi phụ trách quân vụ của Tả Quân. Ông ấy một lòng mong mỏi điều tốt nhất cho ngươi. Phát sinh ra chuyện thế này, ông ấy còn tức giận hơn cả ngươi đó...". 𝖳hử‎ đọc‎ 𝘁ru𝑦ện‎ không‎ quảng‎ cáo‎ 𝘁ại‎ ﹍‎ 𝖳R𝗨M𝖳R𝗨‎ YỆ𝗡.𝖵𝗡‎ ﹍

Hai trắc phi này và phụ Vương hắn ngày thường đều rất yêu quý hắn, ngoại trừ bất đồng về việc cưới Giang Tâm Nguyệt, thời gian còn lại họ đang cố gắng tìm cách đối xử tốt với hắn. Nghe được lời của Mạnh thị, Tống Lương Thần mềm lòng hơn, mím môi, vẻ mặt cũng dịu đi.

Mạnh thị thấy vậy, dùng tay phải lau nước mắt, đặt tay trái ra sau lưng, ngón trỏ nhè nhẹ móc câu.

Yến vương lập tức ho khan!

Văn thị bên cạnh nói "ai ya" một tiếng rồi đưa khăn tay ra, Yến vương cầm lấy khăn che miệng lại.

"Phụ vương!" Tống Lương Thần giật mình, vội vàng tiến tới đỡ ông: "Người không sao chứ?"

Yến vương đưa chiếc khăn tay ra, trên đó có vết máu.

Tống Lương Thần hít một hơi, hoảng sợ: "Sao lại nghiêm trọng như vậy? Đại phu đâu? Đại phu trong phủ đâu?"

"Haiz... Ta già rồi, vô dụng thôi." Yến vương tựa lưng vào ghế, cụp mắt xuống, lắc đầu: "Ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi. Cùng lắm ta đi trước một bước, đến hoàng tuyền thỉnh tội với liệt tổ liệt tông nhà họ Tống. Xin họ đừng trách tội ngươi. Trăm năm sau, ngươi vẫn được phép đưa về lăng mộ nhà họ Tống chúng ta.”

Tống Lương Thần cau mày, sắc mặt căng thẳng, đốt ngón tay siết đến trắng bệch.

Phòng khách yên tĩnh hồi lâu, chỉ có tiếng ho của Yến Vương nối tiếp nhau.

Sau một lúc, Tống Lương Thần khàn giọng nói: "Việc này xin giao cho phụ vương xử lý."

Tim Thẩm Mỹ Ảnh đập thình thịch, nàng không khỏi ngẩng đầu lên.

Nhìn xem, vị Yến vương này thực sự rất lợi hại, ông ta chỉ cần đập bàn vừa ho vừa giận, là đã có thể dẹp yên Thế tử rồi? Ngoài kia vẫn còn có Cải Trắng Nhỏ đang đợi, háo hức mong chờ Thế tử đón nàng trở về.

Yến vương hơi run một chút, ngẩng đầu cảm khái nhìn con trai: “Con đã suy nghĩ rõ ràng chưa?”

"Rõ ràng hay không cũng chỉ có thể làm như vậy." Tống Lương Thần cụp mắt xuống, cười khổ: "Vẫn là nên lấy đại cuộc làm trọng."

Yến Vương mỉm cười, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hai trắc phi bên cạnh cũng gật đầu tán thành: “Thế tử đã trưởng thành.”

Tống Lương Thần cúi đầu, nắm chặt túi hương treo bên hông, nghiến răng nghiến lợi không nói gì.

Văn thị nói: “Thế tử nếu như đã rõ ràng, chuyện tiếp theo sẽ dễ xử lý hơn. Chuyện xấu trong nhà không thể công khai được, việc vốn dĩ lỡ rồi, chúng ta chỉ có thể để Thế tử đưa Từ cô nương về phủ, đối đãi với nàng như Thế tử phi. Về phần cô nương Giang gia... địa vị của nàng thật sự không đủ cao để gả vào Vương thất, huống chi là trở thành Vương phi. Theo ý của Vương gia, thì cứ tìm một sai phạm nào đó, giáng nàng xuống làm trắc phi là được."

Tống Lương Thần mở to hai mắt đang ửng đỏ, liếc nhìn Thẩm Mỹ Ảnh đang rạp người trên đất, cười lạnh nói: "Tâm Nguyệt thân phận không đủ để làm Vương phi, góa phụ này có đủ tư cách làm Thế tử phi sao?"

“Hai từ goá phụ cũng thật khó nghe, kỳ thực cô nương này không phải vẫn là xử nữ sao?" Văn thị nhẹ nhàng nói: “Hứa gia là một gia đình có gia thế ở kinh đô. Hứa đại nhân nhậm chức quan tam phẩm trong quân đội, thân phận quý trọng, Hứa phu nhân cũng là cáo mệnh tứ phẩm. Con gái nuôi của Hứa gia tự nhiên là đủ tư cách để làm Thế tử phi rồi.”

Tống Lương Thần hừ lạnh một tiếng: “Cho dù nàng ấy là xử nữ, thì cũng vẫn là chết một đời chồng. Còn chưa động phòng đã chết, nói rõ ra là nàng ấy khắc phu. Dạng nữ nhân như vậy, các người còn mang đến kết đôi với ta, không sợ nàng ấy sẽ khắc chết ta sao?"

Thẩm Mỹ Ảnh sửng sốt, lúc đầu còn đang xem trò vui, nhưng khi nghe được những lời này, sắc mặt lập tức tối sầm.

“Ta không có khắc phu.”Nàng ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói.

Mấy người trong phòng khách đều sửng sốt, Tống Lương Thần đại khái không ngờ nữ nhân này lại đột nhiên lên tiếng, quay đầu cau mày nhìn nàng.

Thẩm Mỹ Ảnh quỳ rất thẳng, vẻ mặt đầy nghiêm túc, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói: “Chồng cũ của ta, không phải bị ta khắc gϊếŧ.”

Điều này dường như đang biện minh cho thanh danh của nàng, nhưng hắn có thể nghe thấy đâu đó nỗi buồn sâu thẳm, và nỗi đau không đáy trong đôi mắt diễm lệ kia.

Có phải nàng còn đang nhớ thương chồng cũ của mình? Hay vì còn tình cảm với gã kia, nên nàng mới phản ứng dữ dội như vậy?

Tống Lương Thần mím môi, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, nữ nhân này rõ ràng ngày hôm qua còn ở phía dưới hắn rêи ɾỉ, cùng hắn vui vẻ như cá gặp nước, bây giờ lại vì chồng cũ mà ở đây mắng hắn?

Đêm qua hắn đã trải nghiệm tỉ mỉ khắp nơi trên cơ thể nàng, cơ thể đó hoàn toàn thuộc về hắn, nàng nên trung thành với hắn thay vì nghĩ đến một ai đó khác!

"Không phải bị ngươi khắc, vậy là do ngươi xấu quá nên hại chết người sao?" Tống Lương Thần nhìn mặt nàng, nhìn từ trên xuống dưới, hung ác phun ra ba chữ:

"Đồ xấu xí!"

Thẩm Mỹ Ảnh nhếch khóe miệng, cảm thấy so với Hứa Tử Khâm ôn nhu chính chắn, người này quả thật chỉ là một đứa trẻ còn đang nghịch bùn! Gả cho hắn còn không bằng gả cho Yến Vương, ông tuy có già, nhưng miệng lại không rẻ tiền như hắn!

Nhắc tới mặt của nàng, Mạnh thị bên cạnh mới nhớ tới đỡ Thẩm Mỹ Ảnh đứng dậy, cau mày nói: "Trước hết vẫn là nên cho người tìm đại phu đến đây, nếu vết thương trên mặt này không lành thì thật đáng tiếc.”

Văn thị nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài chỉ đạo. Sau khi đóng cửa trở lại, bà đến xem khuôn mặt Thẩm Mỹ Ảnh, không khỏi lắc đầu nói: "Xuống tay quá tàn nhẫn, lòng dạ ác độc đến mức nào mới có thể hủy hoại dung nhan người khác? "

Lời còn chưa dứt, Văn thị đã vội che miệng lại, cẩn thận nhìn về phía Tống Lương Thần. Bà làm sao có thể không nhớ, nữ nhân lòng dạ độc ác này chính là người trong lòng của Thế tử Giang Tâm Nguyệt chứ.

Tống Lương Thần không có phản ứng gì, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Mỹ Ảnh, nheo mắt lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

Khi đại phu tới, Thẩm Mỹ Ảnh đang ngồi trên ghế bên cạnh, trên mặt bôi rất nhiều thuốc mỡ, ánh mắt cụp xuống nhìn tay mình, không dám cử động.

Một ánh mắt nhìn khiến da đầu nàng ngứa ran. Nàng bây giờ như cá nằm trên thớt, số phận của nàng nằm trong tay người khác mất rồi.

Sau khi đại phu cho thuốc rời đi, Tống Lương Thần mới mở miệng: "Văn di nói cũng có đạo lý, việc này không phải là không thể làm được, nhưng ta có một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Yến Vương hỏi.

“Nếu phụ vương khinh thường xuất thân của Tâm Nguyệt, sau khi bị giáng xuống làm trắc phi, không bằng lấy danh nghĩa giám thị và quản gia đưa nàng đến phủ Thế Tử. Nhi thần sẽ để nàng sống ở Hiếu Nghĩa Viện, cam đoan sẽ không làm ra việc trái với luân thường.”

Tống Lương Thần nói: "Còn quả phụ này dù sao cũng là người của Hứa gia, nhi thần đương nhiên sẽ đối xử tốt với nàng, để phụ vương có thể có lời giải thích với Hứa gia."

Yến vương cau mày.

Giang Tâm Nguyệt, lại là Giang Tâm Nguyệt, nha đầu thấp hèn này không biết đã cho con trai ông uống bùa mê gì, mọi chuyện thành ra thế này, vậy mà vẫn thương nhớ nàng ta?

Tuy nhiên, hắn có thể nói rằng điều kiện như vậy đã là một sự nhượng bộ. Dù sao thì dù thế nào đi nữa, Giang Tâm Nguyệt cũng không thể làm Thế tử phi được nữa nên coi như ông cũng yên lòng. Về phần Thẩm Mỹ Ảnh... Tạm thời cứ sắp xếp như vậy, nếu có người thích hợp hơn cho vị trí Thế tử phi, sẽ không quá muộn để thay thế nàng.

Quyết định đã xong, nhưng Yến vương trên mặt vẫn là mười phần xấu hổ.

Thấy tình cảnh như vậy, Văn thị khuyên nhủ: “Dù sao Giang cô nương không thích hợp tiếp tục hầu hạ Vương gia, tâm tình của Thế tử, thần thϊếp có thể hiểu được, Vương gia, Ngài hãy cho phép đi.”

Cầu thang được đưa ra, Yến Vương chỉ việc bước xuống, thở dài và nói: "Vậy thì ta cho phép."

Dù sao ông cũng hiểu rõ con trai mình, dù có ăn chơi thế nào đi nữa, hắn vẫn có thể thực hiện được lời mình đã hứa.

Tống Lương Thần nhắm mắt lại, cơn giận còn chưa tiêu tan hoàn toàn, nhưng hắn cũng biết mình không thể làm gì được, chỉ có thể cúi đầu chào nói: "Nhi thần mang những người này rời đi đã."

"Được."

Đương nhiên không ai có tâm trạng uống trà con dâu, đóng cửa lâu như vậy, tạm thời cứ cho là đã uống trà con dâu rồi đi.

Thẩm Mỹ Ảnh bị Tống Lương Thần kéo ra khỏi phủ Yến vương trong tư thế tương tự.

"Ngươi đừng vội mừng." Trên đường đi, Tống Lương Thần không quay đầu lại lạnh lùng nói: "Nếu ngươi cho rằng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, vậy thì ngươi quá ngây thơ."."

Thẩm Mỹ Ảnh bị lời nói của hắn làm lạnh sống lưng, nàng cười khô khan: “Thế tử định làm gì ta?”

"Ngươi thật lớn mật, đối với phụ Vương ta thì tự xưng nô tỳ, với ta lại dám bình xưng à?" Tống Lương Thần cười lạnh nói: "Còn chưa học tốt quy củ, đợi về tới Thế tử phủ, ta sẽ tìm người dạy ngươi bài học nhớ đời"

"Nô tỳ biết sai rồi!"

Thẩm Mỹ Ảnh là người thức thời, nàng sẽ không bao giờ để những thứ "khí phách" hay "quật cường" vô dụng nào làm hại mình, khi nghe ngữ khí không đúng, nàng lập tức quỳ xuống! Đưa tay ôm lấy đùi Tống Lương Thần, đầy thành khẩn lại đáng thương ngẩng đầu lên:

"Đại nhân, xin hãy giơ cao đánh khẽ. Nô tỳ là người xấu, ngu ngốc còn ít học. Ngài ngàn vạn lần chớ chấp nhất nô tỳ!"