Chương 44: Rắc rối lớn ập đến

Mỹ Ảnh nghe xong những lời này cảm thấy đầu mình càng to ra, không khỏi bịt tai lại, rụt người nhìn Cẩm Y: "Có chuyện gì, ngươi nói đi."

Ngọc Thực ở bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy không khỏi bật cười: "Chủ tử thế này là muốn nghe hay là không muốn nghe? Bịt tai lại thế này lại còn bảo Cẩm Y nói."

Thẩm Mỹ Ảnh vẻ mặt đau khổ nói: "Ta không muốn nghe, nhưng ta lại biết không thể không nghe. Làm Thế tử phi sao lại có nhiều chuyện hỗn loạn như vậy chứ?"

Cẩm Y thở hổn hển, xua tay: "Thế tử phi Người nhanh lên, nhanh đi ra cửa!"

Làm gì thế? Chẳng lẽ Tống Lương Thần vừa mới đi quân doanh đã anh dũng hi sinh sao? Mỹ Ảnh nhướng mày, nhanh chóng đứng dậy đi theo nàng ấy.

Nàng không phải là người duy nhất chạy loạn trên đường, Ôn Nhĩ Nhã và Ninh Thuần Nhi vậy mà đều ra cả rồi, thần sắc trên mặt ai ai cũng đều rất trầm trọng, dẫn theo nha hoàn vén váy hướng về phía cửa mà đi.

Hết rồi hết rồi, Tống Lương Thần thật sự không còn sao? Mỹ Ảnh trong lòng lạnh lẽo, không khỏi có chút bi thương, còn trẻ như vậy, tuy rằng đầu óc không tốt cho lắm, nhưng đột nhiên chết như vậy cũng thật đáng tiếc.

Đã sẵn sàng để khóc tang, Mỹ Ảnh dẫn mọi người ra cửa, vừa chuẩn bị rú lên thì lại không thấy quan tài của Tống Lương Thần, thay vào đó là nhìn thấy một nam nhân thân mặc trường bào màu xanh quạ đang ngồi ở cửa, một chân duỗi ngang cửa Thế tử phủ, chân còn lại co trước ngực, mái tóc đen buông xõa, nhìn có chút phóng đãng. Trên tay có hai vò rượu, đôi mắt khép lại, trông như thể là đang say rượu.

" Bất quá chỉ là một kẻ say rượu, các người sao lại phản ứng lớn như vậy?" Mỹ Ảnh không khỏi mở miệng.

Tống quản gia đang lúng ta lúng túng đứng bên cạnh nam nhân này, nghe vậy lập tức quay người chạy tới, nhỏ giọng nói: "Thế tử phi, Người xử trí đi."

“Làm sao xử trí?” Thẩm Mỹ Ảnh dở khóc dở cười: “Để hắn nằm ở đây không phải tốt hơn sao? Chờ hắn tỉnh rượu, tự nhiên sẽ rời đi.”

Quản gia sắc mặt cổ quái, do dự không biết mở miệng thế nào, Ôn thị bên cạnh nhẹ giọng nói: "Thế tử phi, người này thân phận có chút đặc thù, Người không thể bỏ mặc hắn, nhưng cũng không thể quá chú ý tới hắn."

“Hả?” Mỹ Ảnh cau mày: “ Không thể bỏ mặc, cũng không thể chú ý, ta phải làm sao đây?”

Ôn thị mím môi im lặng, Ninh Thuần Nhi kéo tay áo nàng nhỏ giọng nói: "Thế tử phi, người này tên Tống Lương Dạ."

"Tống Lương Dạ?" Mỹ Ảnh vỗ tay: "Tên rất hay nha! 'Tùng thử vô tâm ái lương dạ, nhậm tha minh nguyệt hạ tây lầu' lấy ý tứ đó phải không?"

Cẩm Y vẻ mặt khó coi lắc đầu, vừa định mở miệng, người đang nhắm mắt ngồi trên đất đột nhiên nói: "Không phải lương trong lương hảo, là lương trong thê lương."

“Ồ.” Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu: “Tống Lương Nghiệp.”

Tại sao nghe có chút quen tai? Tống Lương Dạ, Tống Lương Dạ, Tống Lương Thần... Mỹ Ảnh quay lại nhìn Cẩm Y: "Sao tên người này lại giống tên Thế tử gia vậy?"

Khóe miệng Cẩm Y co giật: "Bởi vì..."

"Bởi vì Thế tử gia mà ngươi nói, chính là ca ca của ta." Tống Lương Dạ mở mắt, nhìn thẳng về phía bên này, trên mặt mang theo một nụ cười kỳ quái: "Ca ca không có ở nhà, ta tới nhìn xem chị dâu mới..”

Hoá ra là đệ đệ của Tống Lương Thần? Nói cách khác, là thứ tử của Yến Vương? Thẩm Mỹ Ảnh đã hiểu ý, bước ra phía cửa hơi uốn gối với hắn: "Gặp qua tiểu thúc, nếu đã đến rồi, làm sao lại ngồi ở cửa?"

Tống Lương Dạ nhướng cao mi mắt nhìn nữ tử phía trước mặt, ánh mắt hơi động, cười khẽ: "Quản gia không cho ta vào."

Tại sao?

Thẩm Mỹ Ảnh nghi hoặc quay lại nhìn Tống quản gia. Đến cửa là khách, huống chi còn là đệ đệ của Tống Lương Thần, dù sao cũng nên cho vào uống chén trà chứ, để người ta ngồi đây quá không hợp lý.

Tống quản gia muốn nói lại thôi, nhìn qua Ôn Nhĩ Nhã, đang ở phía sau mắt nhìn mũi, miệng nhìn tim, căn bản không có ý định nói gì.

Ninh Thuần Nhi cau mày liếc nàng một cái, kéo Mỹ Ảnh lại gần, nhỏ giọng nói: "Thế tử phi, vị Nhị thiếu gia này luôn không hiểu quy củ, Gia không ở trong phủ, càng không thể cho hắn vào. Trước đây hắn... đã làm một số chuyện quá phận rồi.”

"Là chuyện gì thế?" Trong lòng Thẩm Mỹ Ảnh chợt dấy lên tâm tám chuyện: "Đập phá đồ gì sao? Hay là say rồi phát điên?"

Ninh Thuần Nhi lắc đầu, đang định giải thích thì Tống Lương Dạ duỗi chân đá vò rượu bên cạnh xuống bậc thang, một tiếng vang lên khiến tất cả mọi người đều giật mình.

"Tai của ta thính lắm, ngươi thay vì thì thầm, không bằng trực tiếp nói lớn lên đi."

Loạng choạng đứng dậy, Tống Lương Dạ nhìn chằm chằm Thẩm Mỹ Ảnh, chợt mỉm cười: “Hay là để tự thân ta nói thì tốt hơn? Chị dâu mới, ta say rượu phát điên rất dễ sợ, vì vậy mới không nên vào Thế tử phủ phía sau lưng tẩu".

Mỹ Mỹ cau mày.

Người này rất đẹp trai, khác hẳn với phong thái tuấn mỹ của Tống Lương Thần, đôi mắt phượng, môi diễm hồng, đuôi mắt ẩn tình, giống như hoa hải đường mới nở, thực sự có dung mạo dễ dàng mê hoặc lòng người. So với màu xanh quạ đang mặc trên người này, hắn hẳn là thích hợp với màu đỏ son môi hơn, nếu có thể trang điểm, e là so với nữ tử cũng không hề thua kém.

Người đẹp như vậy thực ra lại là kẻ nát rượu, Tống gia quả thực không thiếu người kỳ lạ.

“Thúc nếu đã thấy không thích hợp, vậy thì đừng vào.” Mỹ Ảnh cười nói: “Cứ ở bên ngoài uống rượu đi, khi nào đói thì ta sẽ sai người mang thức ăn tới cho thúc.”

Tống Lương Dạ sửng sốt, không ngờ rằng người nữ nhân này thật sự "thuận dốc xuống lừa", cứ thế không cho hắn vào sao?

Nheo mắt lại, hắn cười một tiếng, thấy Thẩm Mỹ Ảnh đang quay người đi vào, tiến lên hai bước lập tức giữ lấy eo nàng, phà đầy mùi rượu nói: “Không được, bên ngoài nóng quá. Tẩu tử không phải thật muốn bỏ ta lại bên ngoài chứ."

Mỹ Ảnh giật mình, vô thức dùng khủy tay đâm vào ngực người phía sau, hắn bỏ tay ra lùi lại hai bước, khuôn mặt đỏ bừng.

Người này... thế mà to gan đến vậy?

Ôn Nhĩ Nhã nhếch môi, nhưng Ninh Thuần Nhi lại đưa tay kéo Mỹ Ảnh lại, dậm chân lo lắng: “Người xem, Nhị gia vẫn luôn vô lễ như vậy, trong phủ toàn là nữ thân, không thể đi được hắn vào được!"

Nheo mắt lại, Thẩm Mỹ Ảnh cũng có chút khó chịu, xua tay: "Quản gia, đóng cửa."

Tống Lương Dạ cười nhẹ, thân thủ mười phần nhanh nhẹn lao qua cửa lớn, dựa vào bồn hoa trong chính đình của phủ Thế tử, bộ dạng thiếu đánh liếc nhìn mọi người: “Đóng cửa đi, đóng nhanh lên một chút!”

Tống quản gia sắc mặt hơi xanh, bất đắc dĩ nhìn Thẩm Mỹ Ảnh.

Mỹ Ảnh hít sâu một hơi, cười nói: "Nhị gia, Thế tử không ở trong phủ, Ngài ở lại đây có chút không tiện."

Tống Lương Dạ bĩu bĩu môi, thế mà so với Ninh Thuần Nhi còn kiều mị hơn vài phần: “Tẩu tử vừa rồi nói muốn ta đi vào, bây giờ lại nói không thích hợp, ta mới là không tin. Ca ca không ở đây, ta sẽ đợi đến khi hắn quay về.”

sau lưna nổi lên một mảng da gà, Mỹ Ảnh cau mày, quay đầu nhìn Ôn Nhĩ Nhã: “Có nên cho gia đinh đánh đuổi hắn ra ngoài không?”

Ôn Nhĩ Nhã nhẹ nhàng uốn gối: "Thế tử phi làm chủ là được, chỉ là Nhị gia này rốt cuộc cũng là Gia, dù sao cũng không thể làm chuyện quá khó coi được "

Ý tứ vậy là còn không thể đuổi sao? Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao người này một khi đến lại gây xôn xao khắp nơi, thực sự là thứ rắc rối to lớn! Điều đáng tiếc hơn nữa là nàng thế mà lại vướng vào rắc rối này.

Phải làm thế nào đây?

“Đừng khẩn trương quá, ta chỉ mệt thôi, muốn tìm chỗ ngủ. Tống Lương Dạ ngáp một cái rồi nhìn bọn họ, cong cong khoé môi: “Các người đi làm việc của mình đi. "

Nói xong hắn quay người đi về phía hậu viện. Tống quản gia vừa định kêu người đi theo hắn, thì chỉ trong nháy mắt, Tống Lương Dạ đã biến mất rồi.

Ninh Thuần Nhi trịnh trọng nói: "Thế tử phi, Người tốt nhất là bảo các phòng các viện đều gia cường phòng bị đi, mỗi lần Nhị gia tới đều không có chuyện gì tốt, cuối cùng đều là Gia mang hắn đánh đuổi đi".

Đáng sợ hơn nữa là Tống Lương Thần hiện tại không có ở đây, mấy ngày nữa mới quay về! Người có thể đánh đuổi hắn đi đều không có!

Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu, lập tức ra lệnh cho tất cả gia đinh trong phủ, mỗi viện bổ sung thêm hai người, sau đó phái người đi khắp nơi tìm Tống Lương Dạ.

Người này tiến vào hậu viện, giống như nước vào biển lớn, rất nhiều người đi tìm, tìm đến mấy canh giờ cũng không tìm ra hắn ở đâu.

Trời đã khuya, tất cả gia đinh trong phủ đều vô cùng mệt mỏi, nhưng Nhị thiếu gia vẫn không thấy bóng hình.

"Bỏ đi." Mỹ Ảnh xoa xoa lông mày nói: "Mọi người trước tiên đều nghỉ ngơi đi, đợi tìm được hắn rồi hãy nói."

“Vâng.” Ngọc Thực nhận lệnh lui xuống dặn dò, Cẩm Y dọn giường cho nàng, cau mày nói: “Đêm nay nô tỳ sẽ thức canh, chủ tử cứ ngủ ngon đi.”

“Được.” Mỹ Ảnh gật đầu: “Nếu ngươi có mệt, thì ngủ cùng ta một lát nhé.”

Cẩm Y lắc đầu, lại đi kiểm tra một vòng quanh phòng, đóng cửa lại rồi lấy một cái đệm ngồi ở mép giường Mỹ Ảnh, cảnh giác nhìn xung quanh.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, Mỹ Ảnh cũng bớt căng thẳng hơn, cởϊ áσ choàng, nới lỏng búi tóc rồi nằm xuống giường.

Nửa đêm, trên mặt có thứ gì lạnh lạnh nhỏ xuống, Mỹ Ảnh đưa tay lau đi, sau đó lại xoay người tiếp tục ngủ.

Tống Lương Nghiệp cười khúc khích: "Tẩu tử ngủ thật ngon."

Trong lòng trầm xuống, Mỹ Ảnh giật mình tỉnh dậy, vừa ngẩng đầu đã thấy có người đang dựa vào giường mình với vò rượu trên tay.

“Thúc…” Dụi mắt, Mỹ Ảnh có chút không dám tin: “Sao thúc lại ở đây?”

Cúi đầu nhìn xuống, Cẩm Y đã ngủ quên từ lúc nào, đang nằm bất động trên mặt đất.

Tống Lương Dạ đưa tay sờ lên vết sẹo trên mặt nàng, thấp giọng cười nói: "Ta tới gặp tẩu, xem xem Thế tử phi đã đưa ca ca của ta lên vị trí Giám quân, đến cuối cùng là người như thế nào."

Thẩm Mỹ Ảnh ngồi dậy, cau mày nhìn hắn nói: "Tiểu thúc, nửa đêm canh ba đến phòng ta, chuyện này là không đúng phép tắc, trước khi có người nhìn thấy, tốt nhất chú nên ra ngoài trước đi."

Tống Lương Dạ cong môi, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt mặt nàng: “Tẩu tử cũng biết xung quanh không có ai, không bằng đừng xem ta là tiểu thúc, Đêm nay trăng tròn hoa thắm, chúng ta vui vẻ với nhau một phen, tẩu thấy thế nào?”

Thẩm Mỹ Ảnh: "..."

Người này có bao nhiêu ân oán với Tống Lương Thần, mà ngay sau khi hắn rời đi lại chạy đến đây ngủ với Thế tử phi của hắn?

May mắn người ở đây chính là nàng, nếu là Cải Trắng Nhỏ, có lẽ sẽ không có biện pháp nào đối phó với người này!

“Tiểu thúc tự trọng", đưa tay mò lấy chiếc trâm dưới gối, Thẩm Mỹ Ảnh mặt đầy sợ hãi nhìn hắn: “Nếu thúc đến đây, ta sẽ gọi người đến”

"Mọi người đều đang ngủ ngon, tẩu làm sao nỡ nhẫn tâm đánh thức bọn họ?" Tống Lương Dạ nhẹ khịt mũi, đôi mắt sáng như sao: "Hơn nữa, tẩu một khi gọi lên như vậy, canh ba nửa đêm cô nam quả nữ, vị trí Thế tử phi này tẩu còn cần không?"

Thật là vô sỉ mà! Nàng bị mù rồi mới nghĩ người này đẹp trai. Hãy xem xem những thứ này là ý gì! Mỹ Ảnh mím môi, co rúm lại trên giường, Tống Lương Dạ leo lên giường, từng chút từng chút một dựa gần nàng hơn.