Chương 50: Ta sẽ không biến thành ngôi sao

"Nhưng mục đích không chỉ là khiến họ ghét ta."

Vừa nói, hắn vừa duỗi chân, bước lên giường khi dễ nói: "Nhìn nàng rất thông minh, có muốn đoán xem hiện tại ta muốn làm gì không?"

Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, Thẩm Mỹ Ảnh nhìn hắn, cười khổ: “Ngươi muốn làm cho ta thân bại danh liệt à?”

"Ài, nói nàng là thông minh, nàng thật sự thông minh đến vậy sao?" Tống Lương Dạ cười khẽ, đôi môi mỏng tiến gần đến mặt nàng, tay trái vụt một cái, đã giật lấy cây trâm trong tay nàng: "cùng một phương cách, còn muốn làm ta bị thương lần hai sao?"

"Được rồi." Thẩm Mỹ Ảnh giơ cao hai tay, thẳng thắn nói: "Đã đến nước này, ta cũng không còn cách nào khác, nhưng ngươi phải nói cho ta biết ta đắc tội ngươi ở đâu chứ? Không thù không oán lại hại ta thành ra thế này, ta dù có bị ngâm l*иg heo rồi cũng không thể nào nhắm mắt.”

"Nàng không có đắc tội với ta." Tống Lương Dạ cười khúc khích nói: "Cho dù nàng đâm thủng vai ta, ta cũng không trách nàng."

“Nhưng nàng là Thế tử phi.”

Ồ, Thẩm Mỹ Ảnh hiểu ý gật đầu, không phải nàng đã làm việc gì, chỉ là thân phận này khiến hắn chướng mắt, nói đi nói lại, không phải hắn vẫn là kẻ tâm lý biếи ŧɦái sao!

Đã biếи ŧɦái rồi thì còn gì nữa mà nói!

Tống Lương Dạ nghiêng người hôn lên mặt nàng, nhướng nhướng mày nhìn nàng: "Nàng không phản kháng sao?”

Thẩm Mỹ Ảnh nằm thành hình chữ thập, mặt không biểu cảm nói: “Khi biết không thể phản kháng thì tốt hơn hết là không cần vùng vẫy. Dù sao ta cũng là một góa phụ đã gả lần hai, đền thờ trinh tiết đều vứt cho chó ăn rồi, cũng không quan tâm nếu bị chó cắn thêm lần nữa."

Thoải mái vậy sao? Tống Lương Dạ sửng sốt, không khỏi thấp giọng nói: "Thật là uổng công lo cho nàng. Nhìn bộ dạng của nàng, cho dù người khác mắng nàng thế nào, chắc hẳn nàng cũng không quan tâm, đúng không?"

Mỹ Ảnh không nói gì, nàng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, hình như có rất nhiều người đang đi tới đây.

Thân xác của nàng chắc chắn sẽ không mất đi, nhưng mạng của nàng thì.. không chắc!

“Thật không dễ để an ổn được một chút, thì sóng gió lại nổi lên.” Mỹ Ảnh nhẹ nhàng than thở, nhìn Tống Lương Dạ nói: “Ta thật sự rất ghét ngươi.”

Tống Lương Dạ sửng sốt, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại.

Số người ghét hắn thêm nàng cũng không nhiều, bớt nàng cũng không ít, nhưng cách nàng nói ra như vậy, hắn rất không thoải mái. Trong lòng tức giận, biết rõ sẽ không có tác dụng nhưng vẫn không nhịn được cắn vào cổ nàng một cái.

Thẩm Mỹ Ảnh cau mày, thừa lúc hắn đang buông lỏng, dốc toàn mệnh co gối một phát.

"Ui." Tống Lương Nghiệp kêu rên một tiếng, bóp nghiến bả vai nàng: "Chết tiệt..."

"Phanh!" Cửa bị đẩy ra, một đám người từ bên ngoài đi vào hét lớn, xông thẳng phòng trong xem cảnh tượng trên giường.

Tống Lương Dạ đổ mồ hôi đầm đìa đang đè trên người Thẩm Mỹ Ảnh, quần áo của Thẩm Mỹ Ảnh xộc xệch, trên cổ còn có vết đỏ khả nghi.

Người ta hay nói rằng bắt gian tại giường có lẽ cũng không khác hơn thế này bao nhiêu đúng không? Mặt của Yến Vương gia trở nên tối sầm, nhìn người ở phía sau rồi nói: "Mang hai người này bắt lại cho ta!"

Đây đơn giản là trời muốn nàng chết mà! Thẩm Mỹ Ảnh nhắm mắt lại. Còn làm phiền Yến Vương gia từ Quán Thành xa xôi đến nơi đây, tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, thật sự kêu nàng không chết cũng khó!

Giang Tâm Nguyệt cắn môi đứng bên cạnh Yến Vương, ngạc nhiên nói: "Sao có thể có chuyện dâʍ ɭσạи như vậy được? Vừa mới nghe người bẩm báo, còn nghĩ là có người muốn bôi nhọ Thế tử phi."

Thẩm Mỹ Ảnh càng đau đầu hơn, chỉ mỗi Tống Lương Dạ đã khiến mạng nàng có nguy cơ rồi, nếu thêm một Cải Trắng Nhỏ nữa, nàng thực sự là có khả năng trực tiếp đến chỗ Diêm Vương gia trả tiền thức ăn rồi.

Nàng đã tạo nghiệt gì mới đυ.ng chạm đến hai vị tổ tông này?!

Yến Vương l*иg ngực khẽ nhô lên, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn chằm chằm hai người đang quỳ trên đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Các ngươi có xứng đáng với Thế tử không?"

Tống Lương Dạ không dao động, lơ đãng ngẩng đầu nhìn Yến Vương, khẽ hừ một tiếng không nói gì. Thẩm Mỹ Ảnh trái lại nghiến răng nói: "Mỹ Ảnh không thẹn với lòng!"

"Hay cho câu không thẹn với lòng!" Yến Vương tức giận cười nói: "Da^ʍ phụ này, thế mà có thể mạnh miệng đến vậy? Có lẽ cho rằng quy củ của Yến địa không đủ nghiêm, có thể dung túng loại người phá hoại thế tục chi nhân như các ngươi, nên cho dù có chuyện vẫn không sợ?"

Thẩm Mỹ Ảnh lắc đầu: “Ta không có làm chuyện gì không xứng đối với Thế tử, Vương gia tốt nhất nên bình tĩnh, tra rõ sự tình sau đó hãy định đoạt.”

"Việc này còn cần phải điều tra sao?" Giang Tâm Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Bắt kẻ tận tay, bắt gian tại giường. Bản thân Vương gia đã nhận được thứ gì đó, nhưng vẫn không tin, chỉ gấp rút đến đây, lại là cảnh tượng thế này, Thế tử phi có chối cãi e rằng cũng vô dụng.”

Thứ gì đó? Thứ gì đó là gì? Thẩm Mỹ Ảnh sau lưng toát mồ hôi lạnh, cảm giác như mình đang bị người tính kế, ngẩng đầu nhìn những người trước mặt, lại không biết đến cuối cùng là ai đang tính kế nàng.

Yến Vương gia nghe Giang Tâm Nguyệt nói, gật đầu: "Những gì Tâm Nguyệt nói đều có lý. Nếu bổn Vương đã tới đây, đương nhiên phải xử lý việc này, để tránh lan truyền ra ngoài và khiến Thế tử mất mặt. Bên ngoài Hoành Thành có một cái hồ, nhân lúc trời còn tối, các ngươi trói hai người này lại cho bổn Vương, mang tới hồ sen đi!"

Tra cũng không tra rõ đã muốn dìm nàng sao? Mỹ Ảnh lạnh lòng đến cùng cực, tay chân đều bị người ta trói lại, một cây gậy được xuyên ở giữa, bị hai người trực tiếp khiêng nàng lên vai.

Tống Lương Dạ cũng bị khiêng lên tương tự, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.

“Tống Lương Dạ.” Thẩm Mỹ Ảnh mím môi nói: “Ngươi hà cớ gì cứ liều mạng làm hại ta? Tại sao không giải thích rõ ràng tình huống với Vương gia, chúng ta hai người sẽ đều được sống.”

Không gọi hắn là tiểu thúc nữa sao? Tống Lương Dạ khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn nàng: “Trước cảnh tượng vừa rồi, nàng cảm thấy bọn họ sẽ nghe ta giải thích sao?”

Mỹ Ảnh nghiến răng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con! Ngươi dù có nói sao cũng là..."

"Ừ, hổ dữ không ăn thịt con." Tống Lương Dạ cười với nàng: "Cho nên ta một chút cũng không lo lắng."

Thẩm Mỹ Ảnh giật mình.

Hai người được khiêng đi cạnh nhau, Yến Vương gia đi trước dẫn đầu, đoàn tùy tùng phía sau vây quanh, che chắn hai người bị khiêng.

Khi Trình Bắc Vọng ra khỏi Nhiễu Lương Hiên, vẫn nhìn thấy rõ ràng người được khiêng đi. Hít một hơi khí lạnh, hắn vội vàng chạy tới ngăn cản Yến vương: “Thuộc hạ bái kiến Vương gia.”

“Ngươi cũng ở đây à.” Yến vương gia nhìn thấy hắn, dừng lại rồi cười: “Thần nhi không có ở đây, ngươi tới làm gì?”

"Thuộc hạ..." Trình Bắc Vọng mím môi, nhìn Yến vương nói: "Thuộc hạ là tới trông chừng Tống Lương Dạ."

"Ồ? Trông chừng hắn?" Yến Vương gia cười lạnh: "Vậy vì sao không trông chừng hắn tốt, để hắn leo lên giường của Thế tử phi? Sự sơ suất của ngươi đã phải trả giá bằng một mạng người."

Trình Bắc Vọng cả kinh, quay đầu nhìn hai người bị khiêng, Tống Lương Dạ trái lại không có gì, Thế tử phi còn đang mặc đồ ngủ, bị trói như thế này thì khuất nhục đến thế nào?

Rõ ràng đã biết nhất định là chuyện tốt mà Tống Lương Dạ đã làm, tuy nhiên Trình Bắc Vọng lại không biết nên mở miệng làm sao, chỉ có thể nói: "Vương gia, chuyện này e rằng có hiểu lầm..."

“Bổn Vương không muốn nghe.” Yến vương gia ngoài cười trong không cười, nói: “Hoặc là ngươi trở về Đô đốc phủ của ngươi, hoặc là ngươi cùng bổn Vương đi nhìn xem cảnh dìm hồ. Còn lại, một chữ cũng không cần nói".

Trong lòng trầm xuống, Trình Bắc Vọng cứng đờ thanh sắc, một lát sau mới tránh khỏi con đường.

Yến Vương xua tay, đám người phía sau tiếp tục tiến về phía trước.

Trình Bắc Vọng quay người đi về phía chuồng ngựa.

Rõ ràng là buổi chiều đã phái người thông báo cho Tống Lương Thần kêu hắn nhanh về rồi, tại vì sao muộn như vậy vẫn không thấy người?! Trừ hắn ra, không ai có thể cứu được Thế tử phi!

Đêm lạnh như nước, bị khiêng trên cây gậy, Thẩm Mỹ Ảnh có thể dễ dàng nhìn thấy những vì sao trên bầu trời, phát ra ánh sáng lấp lánh, vô cùng đẹp đẽ.

Yến Vương gia cùng mọi người đã ngồi lên xe ngựa, chỉ còn lại bốn người khiêng hai bọn họ chậm rãi đi về phía hồ sen.

"Nàng đang nhìn gì vậy?" Tống Lương Dạ nhìn nàng hồi lâu, nhịn không được hỏi.

Thẩm Mỹ Ảnh nói: “Ngôi sao á.”

Tống Lương Dạ nhướng mày cười khúc khích: "Rất nhanh sẽ bị dìm xuống hồ rồi, ngươi quả thật là an nhàn thoải mái."

"Không phải là an nhàn thoải mái, ngươi chưa từng nghe thấy sao? Sau khi con người chết đi, đều sẽ biến thành những ngôi sao trên bầu trời." Thẩm Mỹ Ảnh nhếch nhếch môi: "Ta tìm một nơi trên bầu trời, xem nơi nào còn trống, để biến đến đó. Điều quan trọng nhất là, cách xa ngươi một chút."

Sau khi hơi giật mình, Tống Lương Dạ nói: "Nàng tự tìm chỗ cho mình là được rồi, ta sẽ không biến thành ngôi sao đâu."

Thẩm Mỹ Ảnh cười lạnh: “Ngươi cũng biết bản thân sẽ xuống địa ngục sao?”

"Không." Tống Lương Dạ nói: "Nàng còn chưa hiểu sao? Ta căn bản sẽ không chết."

Đồng tử hơi thu nhỏ, Mỹ Ảnh nghiêng đầu nhìn hắn.

Phía trước là hồ sen, sau khi Tống Lương Dạ nói xong những lời này, hai người khiêng hắn đột nhiên dừng lại. Nhưng những người khiêng Mỹ Ảnh vẫn đi thẳng về phía hồ sen.