Chương 23: Đến cửa gây sự

Hây da, xem ra hôm nay anh chàng Lôi Phong không có ý định làm điều tốt mỗi ngày rồi, không ăn ké được thịt kho tàu nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Điềm Điềm hiện rõ vẻ thất vọng.

"Ầm ầm ầm ——"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên những tiếng va chạm dữ dội, cánh cửa gỗ vốn đã cũ nát, không còn chắc chắn, chỉ trong chốc lát đã bị đập đến lung lay, sắp sửa đổ sụp.

Tư Điềm Điềm giật mình, cơm nắm trong cổ họng như mắc kẹt khiến cô trợn trắng mắt. Cô tự đấm hai cú vào ngực mình, cuối cùng cũng nuốt trôi thức ăn xuống rồi vội vàng đứng bật dậy.

"Mau, mau chặn cửa lại."

Khi cô chạy vội đi đẩy bàn, anh chàng áo đen đã đặt hộp cơm xuống, đôi tay trắng bệch nhưng thon dài của anh chạm vào cạnh chiếc bàn gần nhất, đẩy nó chặn ngang cửa. Hai người còn lại đầu óc cũng mụ mẫm, lật đật chạy tới, lăn lê bò lết mà di chuyển bàn ghế để chặn cửa.

Bên trong quán ăn cũ kỹ vương đầy vết máu, xen lẫn mùi thịt ôi thiu khó chịu, tiếng va chạm của gỗ kêu răng rắc, bốn người trong quán ai nấy đều nín thở, cảnh giác lắng nghe âm thanh bên ngoài. Đến khi tiếng đập cửa ngừng lại, sau đó đợi thêm vài phút, xác định rằng bên ngoài không quỷ nào nữa, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu trai tóc mào gà ngồi bệt xuống đất, tay chân mềm nhũn, gương mặt mếu máo: "Bọn nó có thể xông vào không nhỉ? Nhìn cái độ hung dữ này, rõ ràng không giống với đám quỷ ban ngày."

Tư Điềm Điềm cúi xuống nhặt lại cơm nắm và chai nước rơi trên đất, tìm một góc tạm coi là sạch sẽ, dựa vào tường ngồi xuống: "Ai mà biết được, nhân lúc bây giờ còn an toàn thì mau chóng ngủ để hồi phục tinh thần và sức lực đi. Nếu có quỷ thật sự xông vào, chúng ta cũng không còn sức mà đánh lại, công việc ngày mai cũng khó mà tiếp tục."

Nghe thật là hợp lý!

Anh chàng áo đen không nói một lời, cũng lấy đồ đạc của mình, ngồi xuống dựa vào tường bên phải Tư Điềm Điềm, cách cô hai sải tay, khuôn mặt không lộ cảm xúc, anh nhanh chóng ăn nốt phần cơm canh đã nguội lạnh rồi khoanh tay trước ngực, nhắm mắt lại.

Lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng va chạm ầm ầm. Cậu trai tóc mào gà và gã hung tợn mở to mắt kinh hãi, lập tức nín thở, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn về phía cửa.

Một lúc sau, họ lại quay đầu, nhìn hai người đang ngồi dựa vào tường, nhắm mắt, bất động như núi ở phía trước.

Cả hai có phần yên tâm hơn, chờ đợi một lúc, đến khi chắc chắn rằng lũ quỷ bên ngoài đã rời đi, họ mới lấy lại bình tĩnh, vội vàng ăn xong đồ ăn của mình, cũng tìm một chỗ để nhắm mắt, run sợ chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tư Điềm Điềm thức dậy mà eo lưng đau nhức, cô duỗi người, ăn một phần cơm nắm, uống chút nước rồi chuẩn bị bắt đầu ngày làm việc.

Vị khách đầu tiên bước vào quán là một nữ quỷ mặc váy trắng, đây cũng là loại quỷ trông giống con người nhất mà cô từng thấy. Nhưng nhìn kỹ, có thể nhận ra mái tóc đen bóng, dài đến vai của ả thực chất là những con rắn nhỏ vô cùng mảnh.

"Nghe nói ở chỗ các người có món giúp nữ quỷ giữ được trái tim nam quỷ, làm cho tôi một phần. Nếu không giữ được trái tim hắn thì tôi sẽ nướng cô rồi ăn cho bỏ."

Nữ quỷ váy trắng cười ngọt ngào giả tạo, nhưng khiến cậu trai tóc mào gà đứng bên cạnh lạnh sống lưng.

Shhh, mới sáng sớm mà đã gặp phải một quỷ khó nhằn, chết rồi chết rồi, chắc là nhân viên phục vụ này sắp toi mạng rồi!

Đương nhiên Tư Điềm Điềm cũng biết nữ quỷ này đến không có ý tốt.

Nhân viên phục vụ, phải cố gắng hết sức để đáp ứng mọi yêu cầu của khách hàng. Nếu không đáp ứng được, đó sẽ là cơ hội để lũ quỷ ăn thịt cô.

Tiểu Ngốc sốt sắng online như thể lửa thiêu đến đít.

[Nữ quỷ tóc rắn, là tình nhân bên ngoài của người chồng của quỷ oán phụ hôm qua. Thực chất ả ta là một nữ quỷ chuyên tán tỉnh nam quỷ, tự cho mình là có sức quyến rũ vô địch, thích đùa bỡn nam quỷ, ghét nhất là nữ quỷ xinh đẹp, đặc biệt ghen tỵ với quỷ oán phụ nên cố tình quyến rũ chồng của cô ta. Hôm qua, quỷ oán phụ làm náo động cả quán ăn khiến vô số nam quỷ siêu lòng, vì cô ta mà điên đảo, đập đầu vào tường, điều này khiến nữ quỷ tóc rắn càng thêm ghen tị, nên hôm nay ả ta đến cửa gây sự.]