Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trước Tận Thế: Tôi Bị Cả Nhà Hào Môn Nghe Lén Tiếng Lòng

Chương 32: Tư Hoài Chi - người cha chăm chỉ như trâu vàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tại cửa nhà hàng xoay, đám đông bị chặn lại trong hành lang, tiếng ồn ào vang lên như vỡ chợ, bên ngoài là bảo vệ cản đường và cảnh sát nhanh chóng đến phong tỏa hiện trường.

Rất hiển nhiên, nhà hàng phản ứng rất nhanh, cảnh sát cũng làm việc cực kỳ hiệu quả, khi đám nghi phạm chưa kịp chạy trốn thì họ đã phong tỏa lối ra.

Tư Điềm Điềm cũng không thoát nổi, cô ôm gà trống ngồi co ro ở góc hành lang, miệng nhấm nháp chiếc bánh ngọt mới tóm được, đôi mắt to tròn đầy nước mắt lo lắng đảo qua đảo lại.

[Xong đời rồi xong đời rồi, Đại Hồng sẽ bị phát hiện mất, Tiểu Ngốc à, sao cậu không có chức năng cất giữ nhỉ.]

Tiểu Ngốc: QAQ

[Tôi cũng muốn có lắm, nhưng tôi thực sự không có. Một khi phần thưởng đã phát ra là không thể thu hồi. Có điều nếu nếu ký chủ cố gắng thăng cấp, sau khi thăng cấp hệ thống có thể mở ra nhiều chức năng hơn, có khi sẽ mở được chức năng cất giữ, hoặc nâng cấp bể thưởng rồi rút ra phần thưởng không gian liên quan.]

Tư Điềm Điềm: [Có chắc chắn không, lên cấp mấy thì được?]

Tiểu Ngốc: [Cái này… Tôi chỉ là một hệ thống quèn, quyền hạn có hạn.]

Nói trắng ra là nó cũng không biết, chỉ là đang vẽ bánh cho cô thôi.

Cái hệ thống con con này ngày càng tinh ranh rồi, giờ còn học được cả trò vẽ bánh kiểu tư bản nữa.

[Hay là chúng ta thả Đại Hồng xuống, giả vờ không quen biết nó?]

Tiểu Ngốc đề nghị, Tư Điềm Điềm có hơi chút dao động.

Đại Hồng trong lòng như cảm nhận được mình sắp bị bỏ rơi, đôi mắt gà sắc bén bắn về phía Tư Điềm Điềm.

Tư Điềm Điềm vội ôm lại con gà, cười ngượng ngùng: "Đại Hồng, mày yên tâm, mày là gà đã cứu mạng tao, tao chắc chắn sẽ không bỏ rơi mày đâu."

"Hay là chúng ta thử lẻn đến cửa bếp xem, nói rằng đây là nguyên liệu trong bếp chạy ra ngoài?"

Một người một hệ thống thấy cách này khả thi, bèn lén lút ôm gà định rời khỏi đám đông, lẻn vào trong bếp.

"Cô là ai? Gà này từ đâu ra?"

Một chú cảnh sát chặn đường cô.

Những người khác trong nhà hàng và cả Tư Hoài Chi cũng quay lại nhìn về phía này.

Tư Điềm Điềm xị mặt xuống: [Tiêu rồi, bị chú cảnh sát bắt tại trận rồi, hay là tôi giả ngu qua mặt chú ấy nhỉ? Dù gì người chết cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ biết chút ít thông tin thôi.]

[Ký chủ bình tĩnh, tôi bỗng nhớ ra thế giới này có thứ gọi là camera giám sát. Cho dù cô có giả ngu thì camera vẫn có thể ghi lại cảnh cô đột nhiên xuất hiện thêm một con gà.]

Đầu óc Tư Điềm Điềm lập tức nổ tung, chết thật, cô cứ bảo là mình quên mất chuyện gì quan trọng, thì ra đó là camera giám sát.

Tha thứ cho cô nghèo đi, lớn lên ở nơi núi non hẻo lánh, hiếm khi thấy được thứ cao cấp như camera, nên nhất thời không nghĩ tới.

Sau đó, cô đột nhiên nghiêm túc: [Tiểu Ngốc, cơ hội chứng minh sự trong sạch đã đến, tôi nghĩ ra một cách rồi. Cậu đi chỉnh sửa đoạn giám sát, chúng ta sẽ tạo ra một câu chuyện phiêu lưu của Đại Hồng. Nó sẽ thoát từ nhà bếp, rồi chạy luồn dưới góc bàn, sau đó nhảy lên người tôi. Khăn trải bàn ở chỗ này rất dài nên sẽ không thấy rõ bên dưới có gì đâu. Chỉ cần nói là Đại Hồng chạy nhanh trốn dưới đó, không ai phát hiện cũng là bình thường thôi. Hoặc nếu bị coi là nghi phạm và bắt giữ thật thì cũng không sợ, đợi khi trò chơi quỷ dị buông xuống, chúng ta lại vượt ngục...]

"Cảnh sát Lâm."

Một giọng nói chín chắn và nghiêm nghị cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông với dòng chữ "Giá trị ngạc nhiên +1" màu đỏ bốc lên trên đầu. Đôi mắt cô sáng rực lên, như nhìn thấy cứu tinh.

[Ôi, là cha đây mà! Người cha chăm chỉ như con trâu vàng, suốt ngày bị bác cả chỉ huy bay khắp nơi của mình!]

Tư Hoài Chi xác nhận mình không nhìn lầm, định bước tới giải vây cho con gái: …

Người ông cứng đờ, trong ánh mắt lộ vẻ lúng túng, không ngờ rằng trong lòng con gái, mình lại có hình tượng như thế này.

Có điều, những gì anh trai ông nói về việc cô con gái có chút kỳ lạ, hẳn chính là điều này đây.

Ông giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng thì đang nghĩ vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »