Chương 35: Học nhảy hầu đồng mà trật cả lưng

"Nhanh, nhanh, nhanh, ai đó đến giúp ông với."

Tiếng gọi của ông cụ Tư vang lên từ ngoài cửa, thành công cứu Tư Gia khỏi tình thế xấu hổ, chuyển hướng sự chú ý của mọi người.

Tư Gia thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bật dậy, nhanh nhảu đáp: "Cháu tới đây, ông nội, để cháu giúp ông."

Tư Điềm Điềm cũng tò mò liếc nhìn ra ngoài, sau đó không kìm được mà mắt mở to kinh ngạc.

Buổi sáng trước khi ra ngoài, ông cụ còn là một ông già nhỏ nhắn, sạch sẽ, mặc bộ đồ tươm tất đúng chuẩn nhà giàu, thế mà tối về đã biến thành một pháp sư sống động như thật.

Nhìn xem, trên người ông mặc bộ y phục của một pháp sư, đầu đội chiếc mũ thần đặc trưng, tua mũ có năm, sáu màu sắc khác nhau, mép mũ treo đầy những chiếc chuông nhỏ leng keng, ngay chính giữa còn có một chiếc gương chiếu yêu. Thắt lưng buộc chuông, tay trái cầm trống, tay phải cầm roi, trông như vừa mới làm lễ ở đâu đó về.

Nhìn lại hai người đi phía sau cũng mặc bộ y phục pháp sư tương tự, họ khiêng một chiếc bàn lễ đầy nến, gạo nếp và giấy vàng. Quả là giống như vừa nhảy hầu đồng về thật.

Tư Gia vội vàng đỡ lấy trống và roi, rồi dìu ông cụ Tư đang rêи ɾỉ bước vào. Tư Hạc Dao thấy vậy cũng nhanh chóng chạy đến giúp.

"Ông ơi, ông bị sao vậy?"

Ông cụ nhăn mặt, vẻ mặt đầy đau đớn: "Ông học nhảy hầu đồng với người ta, trật cả lưng luôn rồi, shh ——"

Nói rồi còn đầy trông mong nhìn về phía bà cụ, mặt ấm ức lắm.

Trên gương mặt cao ngạo ưu nhã của bà cụ mang theo chút ghét bỏ: "Ngu xuẩn."

Dù nói vậy nhưng bà vẫn sai hai đứa cháu dìu ông cụ ngồi xuống ghế sofa, rồi tự mình đi lấy dầu hoa hồng.

Hai "pháp sư" khiêng bàn phía sau có chút dè dặt bước vào. Khi họ ngẩng đầu nhìn lên, liền bị choáng ngợp bởi khung cảnh đầy mê tín với khói hương nghi ngút trong phòng khách, mắt cứ chớp liên hồi.

Trời đất, họ đã xông vào hiện trường tín ngưỡng mê tín thập cẩm đủ loại gì đây?

Nhà nào mà lại đặt tượng Tam Thanh trong nhà, còn bày thêm lư hương khiến phòng khách giống như một đạo quán vậy? Chưa kể đến cả cây thiền trượng kia, chắc là của Phật giáo. Bây giờ lại thêm cả pháp sư vào nữa, èmmmm... tổng kết lại, mê tín kỳ quặc hết chỗ nói!

Hai người không khỏi rùng mình một cái, tưởng chừng như mình đã phát hiện ra bí mật to lớn của một gia tộc giàu có, khiến cả người run rẩy, nhưng không dám bỏ chạy, chỉ có thể cắn răng lên tiếng: "Cái đó, ông ơi, cái bàn lễ này để ở đâu ạ?"

Bà cụ quay đầu liếc nhìn họ một cái, cau mày chỉ đạo: "Đặt cạnh lư hương, sắp xếp lại đèn nến và lư hương cho ngay ngắn, sau đó thắp nến lên."

"Dạ, dạ."

Hai người nghe vậy vội vàng gật đầu, sau đó cúi đầu nhanh chóng khiêng bàn đến, sắp xếp lại đèn nến và lư hương, rồi thắp lại những cây nến đã bị gió thổi tắt trên đường đi. Thấy ông cụ và bà cụ không còn gì chỉ thị nữa, họ mới dám thở phào rời đi.

"Phù ——"

Ngoài cổng lớn của nhà họ Tư, hai người lau mồ hôi lạnh, nhìn nhau, trong mắt cả hai đều hiện rõ nét nhẹ nhõm khi sống sót qua tai nạn.

Lúc này, hai ông cụ nhà giàu đang đứng thập thò từ xa, không kìm được mà tiến đến gần hai người, mở miệng dò hỏi: "Hai người là ai? Ông già nhà họ Tư đang làm cái quái gì vậy?"

Hai người ngớ ra một lúc, không dám trả lời.

"Năm mươi nghìn, cho các cậu năm mươi nghìn, nói đi."

Khí phách sếp tổng tuôn ra tám dặm, mở miệng đã không coi tiền ra gì.

Hai người chần chừ, ánh mắt lóe lên chút do dự, ông cụ còn lại thấy vậy thì khinh bỉ liếc họ một cái: "Một trăm nghìn, có nói không?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lập tức sáng rỡ, rồi vội vàng cúi đầu nói: "Nói, chúng tôi nói."

Sau đó, hai người thay phiên nhau kể lại chuyện ông cụ nhà họ Tư mời họ đến học nhảy hầu đồng, còn cả việc phòng khách nhà họ Tư biến thành hiện trường mê tín thập cẩm như thế nào, khiến hai ông cụ kia nghe xong cũng ngớ người ra, khuôn mặt lộ ra biểu cảm giống như ông cụ trên tàu điện ngầm nhìn thấy điện thoại.