Chương 44: Mua bản đồ hướng dẫn không?

Tư Điềm Điềm ôm gà trong lòng, vẫn giữ nguyên vẻ ngây thơ và ngọt ngào như thể không có chuyện gì xảy ra. Cô không để ý đến ánh mắt giận dữ và căm phẫn của anh ta mà lễ phép vẫy tay chào anh ta: "Anh cả à, hai người cứ tiếp tục thể hiện tình cảm đi nhé, tôi đi phía trước xem tình hình đã."

[Chạy nhanh thôi, thể hiện tình cảm sớm muộn gì cũng chết. Anh cả muốn làm bia đỡ đạn thì mình cũng chịu. Giờ mình phải lo bảo toàn mạng sống của mình trước đã.]

Nhìn bóng dáng cô gái mau chóng đi xa mà chẳng hề do dự, Tư Hạo tức đến mức vò đầu bứt tai. Đợi đã, cái gì mà bãi cỏ xanh, cái gì mà bia đỡ đạn, cô nói rõ ràng rồi hẵng đi chứ.

"Anh Hạo, anh sao vậy?" Đặng Tư Ngữ nhỏ nhẹ hỏi từ trong lòng anh ta.

Tư Hạo bối rối buông tay xuống, khô khan nói: "Anh... Chúng ta cũng đi xem tình hình thôi, trò chơi quỷ dị này không đơn giản đâu."

"Dạ." Đặng Tư Ngữ mỉm cười dịu dàng, yếu ớt đáp lại, đôi mắt long lanh ngập tràn quyến luyến nhìn anh ta.

Tư Hạo có chút mất tự nhiên dời ánh mắt, gãi đầu, trong lòng tự nhủ Tư Ngữ yêu anh ta, phụ thuộc vào anh ta như vậy, làm sao có chuyện cắm sừng anh ta được? Chắc chắn là Tư Điềm Điềm đang cố tình vu khống hãm hại em ấy thôi.

Sau đó, anh ta nắm tay Đặng Tư Ngữ đuổi theo hướng mà Tư Điềm Điềm vừa đi.

Lúc này, Tư Điềm Điềm đã đến trước cổng Thung Lũng Vui Chơi. Trước cổng đứng một sinh vật kỳ quái, đầu đội chiếc mũ hình gấu nâu nở nụ cười xảo quyệt. Nó đưa tay ra, trao cho cô một đồng xu vui vẻ màu đen.

"Chào mừng đến với Thung Lũng Vui Chơi Chết Chóc, đây là đồng xu vui vẻ ban đầu, có thể cộng dồn vào mười đồng xu vui vẻ. Trong vòng ba ngày ở Thung Lũng Vui Chơi, hãy thu thập đủ mười đồng xu vui vẻ để rời khỏi đây nhé. Nếu ba ngày sau mà vẫn chưa thoát ra, bạn sẽ mãi mãi bị giam cầm tại đây đấy ~~"

Giọng nam trong trẻo nhưng ẩn chứa nỗi rùng rợn vang lên, khiến người ta nghe mà da đầu tê dại. Một du khách đứng sau Tư Điềm Điềm sợ đến mức mặt trắng bệch.

Tư Điềm Điềm vẫn giữ được bình tĩnh, như thể chỉ đang gặp một nhân viên công viên bình thường, cô mỉm cười nhận lấy đồng xu, nói câu: "Cảm ơn."

Nụ cười được khâu lên mặt Gấu Nâu Quỷ Dị khẽ giãn ra, sau đó nó quay sang người xếp hàng phía sau, lặp lại câu nói vừa rồi.

Tư Hạo, Đặng Tư Ngữ và những người khác đứng xếp hàng ở phía sau đều run lẩy bẩy, răng va vào nhau lập cập, vội vã nhìn về phía Tư Điềm Điềm đang tiến vào trong, nhưng cô đã biến mất giữa đám đông nghìn nghịt.

Tư Điềm Điềm rảo bước quanh khu vực các quầy hàng bán đồ ăn vặt và đồ chơi, quan sát một vòng kỹ lưỡng rồi mới đi về phía khu trò chơi.

Khi đến gần khu vực đu quay khổng lồ, một Tên Hề Ma Quái lướt tới, nở nụ cười toe toét, nói: "Kính thưa vị du khách này, cô có muốn mua bản đồ hướng dẫn du lịch trong Thung Lũng Vui Chơi Chết Chóc không? Chỉ cần một đồng xu vui vẻ thôi."

Tư Điềm Điềm nhẹ nhàng vuốt ve con gà trống trong lòng mình, không hề tỏ vẻ sợ hãi, ngược lại còn cố tình tiến sát hơn về phía Tên Hề Ma Quái, cười vui vẻ nói: "Tôi muốn mua bằng quỷ tệ."

Máu đỏ tươi chảy ra từ thất khiếu trên khuôn mặt Tên Hề Ma Quái bỗng ngừng chảy, hắn liếc nhìn con gà trống lớn với ánh mắt đầy e dè, rồi từ từ nuốt ngược máu trở lại.

Nhưng hắn vẫn không cam lòng nói: "Trong Thung Lũng Vui Chơi Chết Chóc, chỉ có đồng xu vui vẻ mới là đơn vị tiền tệ hợp pháp."

Tư Điềm Điềm vẫn không đổi sắc mặt, ra vẻ lành nghề: "Nhưng mua thức ăn và đồ chơi thì lại có thể dùng quỷ tệ mà."

Nụ cười trên khuôn mặt Tên Hề Ma Quái méo mó hẳn đi: "Hai trăm quỷ tệ."

Tư Điềm Điềm dí Đại Hồng vào sát người hắn thêm chút nữa, nụ cười càng thân thiện hơn: "Tôi nghèo rớt mồng tơi, chỉ có đúng 10 quỷ tệ thôi."

Cơ thể Tên Hề Ma Quái giật lùi về phía sau, hốt hoảng nói: "10 quỷ tệ thì 10 quỷ tệ."

Nói xong, hắn ném cho cô một tấm bản đồ hướng dẫn du lịch sần sùi đã ngả vàng rồi nhanh chóng thu lấy 10 quỷ tệ. Toàn thân hắn toát ra vẻ u ám, lặng lẽ rời đi, dù khuôn mặt tên hề vốn được thiết kế để luôn cười, nhưng rõ ràng không che giấu nổi tâm trạng lạnh lùng và cay cú của hắn lúc này.

Tư Điềm Điềm thầm suy nghĩ: "Xem ra việc Tên Hề Ma Quái rao bán bản đồ hướng dẫn du lịch là bắt buộc, còn việc du khách mặc cả cũng nằm trong quy tắc."