Chương 26: Bắn vào trong

Chương 26: Bắn vào trong

Để cho anh mua? Hay tự cô đi mua?

Chỉ một câu hỏi nhỏ như vậy, Diệp Thấm Trác đã đau đầu cả buổi chiều, nhìn đồng hồ trên tường đã gần 6 giờ, gần đến giờ tan làm, nghĩ nghĩ vẫn là gửi tin nhắn cho anh.

“Đúng rồi, khi về nhà anh ghé qua hiệu thuốc mua một hộp thuốc tránh thai sau quan hệ.”

Phương Duy Văn nhìn thấy tin nhắn này liền cảm thấy có chút phức tạp. Đêm qua cuồng nhiệt quá không kìm nén được, dù anh thỏa mãn khi không kịp dùng biện pháp tránh thai, nhưng nếu phải uống thuốc, anh thà đeo bαo ©αo sυ.

“Muốn mua loại nào?” Nữ nhân viên bán hàng đối với loại thuốc này quen thuộc đến mức không thèm ngẩng đầu lên.

“Loại ít hại nhất cho cơ thể.”

“Đây.” Cô ấy lấy một hộp từ tủ thuốc trên cùng: “Uống trong vòng 48 giờ.”

Thanh toán xong, nhìn đâu cũng thấy đồ kế hoạch hóa gia đình, anh do dự, vẫn sẽ lấy hai hộp.

Nếu Văn Mẫn hoặc Diêu Bồi Lan phát hiện ra rằng anh cho Diệp Thấm Trác uống thuốc tránh thai, họ có thể sẽ treo cổ anh và đánh anh, khi Phương Duy Văn nghĩ đến điều này, tâm trạng của anh trở nên phức tạp hơn.

Ngay khi tôi nghĩ về điều này, anh đã nghĩ xa hơn. Cô ấy đã từng uống thuốc tránh thai chưa? Đàn ông luôn hiểu đàn ông, nếu có thể thì đàn ông sẽ cố gắng không đeo bαo ©αo sυ, cách nhau một lớp màng bao giờ cũng không thoải mái lắm. Vào thời điểm quan trọng đêm qua, cô không yêu cầu anh đeo bαo ©αo sυ, cuối cùng cả hai người đều có chút mất kiểm soát, anh buông lời dụ dỗ và xuất tinh vào trong cô.

Nghĩ đến búp bê nhỏ có giọng nói non nớt khi còn nhỏ, giờ đã lớn thành một cô gái duyên dáng và quyến rũ, thở hổn hển mở rộng đôi chân dưới người anh. Trong khi anh một bên lên kế hoạch xây dựng một hình ảnh ổn trọng trong lòng cô, một bên lại không nhịn được bị cô cám dỗ, liên tiếp mất khống chế.

Cô ngồi cạnh anh, cho dù không tiếp xúc thân thể, anh cũng có thể có phản ứng khi ngửi mùi của cô, nghe tiếng thở của cô.

Khi cô vừa mới được sinh ra không lâu, anh còn giúp cô tắm rửa, bế cô đi tiểu, cô bé từ nhỏ đã rất đáng yêu, từ nhỏ đã trêu hoa ghẹo nguyệt, luôn có nam sinh vì cô mà đánh nhau.

Hơn nữa cô cũng thích cậy sắc đẹp của mình, đặc biệt là với anh, khi cô còn học mẫu giáo, mỗi lần tan học anh đều ghé qua đón cô, cô luôn nũng nịu kêu anh ôm cô, nhất định phải ôm hết đường về nhà.

“Em xem, những đứa trẻ khác đều có thể tự đi, tại sao em lại phải được anh trai ôm?”

“Bởi vì em là công chúa nhỏ!” Cái miệng bướng bỉnh, cằm hất lên, anh muốn đánh cô một trận!

Anh cũng đã cố gắng chống cự, nhưng chưa lần nào thành công, cuối cùng phải đưa cô về nhà.

Diệp Thấm Trác là một nhân vật như vậy, từ khi còn nhỏ đã khiến anh không bớt lo, đối nghịch với anh khắp nơi, nhưng cũng thích quấn lấy anh. Anh từng nghi ngờ mình mắc hội chứng Stockholm, cô càng hành hạ anh thì anh càng lăn tới phục vụ cô.

Phương Duy Văn không quan trọng vấn đề trinh tiết, trong một số mối tình trước đây anh từng trải qua, cũng có những người đã có kinh nghiệm phong phú. Nhưng đối với Diệp Thấm Trác, trong lòng anh luôn có một chút khó chịu. Dù sao cô cũng là búp bê nhỏ anh ôm trong lòng bàn tay từ nhỏ, không biết người đàn ông nào may mắn .

Cửa mở ra, Diệp Thấm Trác từ trên ghế sa lông đứng dậy, đi nhanh về phía anh, giọng điệu có chút lo lắng: “Mua chưa?”

Anh lấy từ trong cặp ra một túi nhựa màu trắng, đưa cho cô, dừng lại giữa chừng: "Không nên uống nhiều, không tốt cho cơ thể"

"Ai bảo anh xuất tinh vào bên trong?"

Phương Duy Văn bị những lời này làm cho sửng sốt, đặc biệt là hai từ đó, cô ấy nói rất tự nhiên, anh ho khan một tiếng nói: "Lần sau anh sẽ đeo bαo ©αo sυ."

“Tại sao anh lại mua hãng này?” Diệp Thấm Trác lấy hộp thuốc, không ngờ bên trong túi còn có thứ khác, cô nhìn kỹ một chút, buột miệng nói.

Phương Duy Văn nghĩ rằng cô ấy đang nói đến nhãn hiệu thuốc tránh thai, nhưng khi anh nhìn lên, thấy rằng cô đang cầm một chiếc bαo ©αo sυ mà anh tùy tiện lấy, sắc mặt của cô thay đổi: "Em không thích nhãn hiệu này sao?"

“ừm.” Cô cảm thấy không có vấn đề gì, tiếp tục nói:“Không đủ mỏng, không có cảm giác.”

Phương Duy Văn nghẹn ngào, đang định hỏi cô có thể giới thiệu nhãn hiệu nào cho không thì cô đã chạy vào bếp.

Diệp Thấm Trác lấy một viên thuốc và nuốt nó với nước. Đây là lần đầu tiên cô dùng thuốc, cũng không biết sẽ có phản ứng phụ gì không, nên cô lấy hướng dẫn sử dụng trong hộp thuốc ra đọc kỹ.

“Em muốn ăn gì cho bữa tối?” Anh đứng ở cửa bếp hỏi.

“Có thể tạm thời không ăn được, tự anh làm đi.” Cô phẩy tay, nhét tờ hướng dẫn vào lại.

Cô đi ngang qua anh, cổ tay đột nhiên bị anh giữ lại, cô nghi hoặc nhìn anh: "Làm sao vậy?”

Anh trông lúng túng, sau một lúc mới nói: "Em nghỉ ngơi một chút, anh nấu cháo cho em."

Diệp Thấm Trác luôn cảm thấy anh vừa mới nói không phải là câu này, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Anh đang nấu ăn trong bếp, còn cô đang trả lời email trong phòng khách, cô đã nhận được lời mời từ một số công ty mà cô ấy đã phỏng vấn trước đó, nhưng cô ấy vẫn đang loay hoay không biết nên đến công ty nào.

“Đến giờ ăn cơm rồi.” Anh nấu cháo xào rau, thấy cô ngồi trên sô pha nghịch máy tính, ánh mắt gần như dán chặt vào màn hình laptop, anh không khỏi nói: “Đeo kính vào đi, cận thị của em càng ngày càng tăng."

Cô đóng màn hình lại và mỉm cười: "Phương Duy Văn, anh cưới em làm vợ chứ không phải con gái của anh."

Anh cũng mỉm cười khi nghe điều này: "Em trông giống một người vợ?”

“Tối qua.” Cô nhướng mày, lúc đi ngang qua anh, khóe môi cong lên, khẽ thì thầm hai chữ này.