Chương 29: Hoang dã

Xong việc, Diệp Thấm Trác nằm trên giường, nửa thân dưới để trần, cặp mông sưng đỏ trông rất bắt mắt. Cô vùi đầu vào trong gối, buồn ngủ vô cùng nhưng vẫn phải cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, người đàn ông nói cô cần bôi thuốc, cô nằm sấp như vậy một lúc cũng không thấy anh mang thuốc đến.

“Hộp thuốc không có trong tủ tivi, em để ở đâu?” Anh chạy vào hỏi.

“Không biết.” Cô không ngẩng đầu ngáp một cái, “Lần trước hình như là mang vào toilet trong phòng chúng ta.”

Anh xoa tóc cô, đi vào toilet.

Cô đột nhiên giật nảy mình, Diệp Thấm Trác đứng thẳng dậy, phần lớn cơn buồn ngủ biến mất. Tại sao cô lại quên rằng vẫn còn những thứ đó trong tủ đựng đồ của nhà vệ sinh, nếu Phương Duy Văn nhìn thấy thì sẽ không sao chứ? !

Cô vừa định xuống giường thì thấy người đàn ông cầm hộp thuốc đi tới, cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, thấy biểu hiện của anh vẫn bình thường thì thở phào nhẹ nhõm.

"Sao em dậy rồi? Vừa nãy em còn kêu buồn ngủ."

Cô nằm ngửa quay mông về phía anh.

Phương Duy Văn bóp thuốc mỡ và nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, anh không thấy gì khi đánh cô, nhưng bây giờ anh phát hiện ra một vài vết roi rất rõ ràng, tối nay anh không thể kiểm soát sức mạnh của mình, có một số vết đỏ ở đùi trong.

Diệp Thấm Trác cảm thấy thoải mái và chuẩn bị ngủ, nhưng thấy hạ thể chợt lạnh, cô mơ màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy một vật thể lạ đang tiến vào.

Ngón tay anh chậm rãi cắm vào, nơi anh chạm vào vừa nóng vừa lạnh.

“Anh đang làm gì vậy?” cô hỏi.

“Bôi thuốc.” Phương Duy Văn rút ngón tay ướt dầm dề ra, trên ngón trỏ còn dính một ít thuốc mỡ màu trắng.

“Thật thoải mái,” cô lẩm bẩm, nghiêng đầu tìm một góc thoải mái hơn.

Không lâu sau, tiếng hít thở đều đều truyền đến, Phương Duy Văn nhìn chằm chằm vào phần thân dưới trần trụi của cô, hơi thất thần.

Vừa rồi trong nhà vệ sinh, túi mỹ phẩm bị anh mở ra đã ảnh hưởng rất lớn đến anh, đến giờ anh vẫn chưa hoàn hồn.

Đủ mọi đồ chơi tình thú đầy màu sắc.

Bọn họ là vợ chồng mới cưới nhưng vợ anh thủ da^ʍ bằng dươиɠ ѵậŧ giả sau lưng anh?

Khi nghĩ đến những ngày anh không ở nhà, những thứ đó chui vào tiểu huyệt cô, cô nằm trên giường này mà rêи ɾỉ...

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến anh tức giận.

Tay anh vuốt ve đùi cô, hướng lên trên, mở mông cô ra, gạt đi đám lôиɠ ʍυ ướŧ áŧ, chỉ thấy tiểu huyệt đỏ tươi còn đang phun nước.

Trong bất tri bất giác, cô gái nhỏ trong ký ức của anh đã trở thành một yêu tinh ăn thịt người.

Khi cô giúp anh khẩu giao, với vẻ ngoài quyến rũ, kỹ năng điêu luyện, bú ɭϊếʍ vừa phải, nơi nào lưỡi cô chạm vào đều là điểm nhạy cảm của đàn ông.

Phải bao nhiêu người đàn ông mới đào tạo vưu vật này?

Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt của người đàn ông không chút thay đổi, khuôn mặt say ngủ ngọt ngào của người phụ nữ và cơ thể bán khỏa thân tạo thành một bức tranh xúc cảm kỳ lạ.

Diệp Thấm Trác không biết rằng chồng cô nằm bên cạnh cô đêm đó có vô số giấc mộng, tất cả đều là cô làʍ t̠ìиɦ với những người đàn ông khác nhau.

Chỉ bởi vì cô không biết nên khi thái độ của Phương Duy Văn đối với cô đột nhiên trở nên lạnh lùng vào ngày hôm sau làm cô cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Cả buổi sáng từ khi ngủ dậy, anh không nhìn thẳng vào cô, làm bữa sáng xong liền vào phòng làm việc không ra nữa.

Mãi đến 12 giờ, cô gọi điện xong, thấy anh vào phòng ngủ chính, cô cũng theo anh vào.

“Chuyện công việc đã giải quyết xong.” Cô chủ động khơi mào chủ đề này.

"Em chọn chỗ nào?" ông hỏi.

Cô nói ra tên công ty, công ty mà cô nói rằng cô thích trước đây, một công ty do Đức tài trợ với động lực mạnh mẽ và triển vọng phát triển đầy hứa hẹn.

“Tùy em quyết định.” Ngữ khí anh nhàn nhạt, nói xong liền chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại!” Cô cau mày ngăn anh lại: “Hôm nay anh sao vậy?”

Phương Duy Văn đứng yên tại chỗ, sau đó nhìn cô: “Anh đã phân tích cho em rồi, em vẫn chọn nơi kia, cho nên anh mới nói, em có thể tự quyết định.”

Đi công ty nước ngoài? Cô có biết các công ty nước ngoài hỗn loạn như thế nào không? Cô bé có đầu óc hoang dã này muốn bay trước khi có thể đi bộ.

Lại một trận chiến tranh lạnh, lần này Diệp Thấm Trác hạ quyết tâm, anh quỳ xuống cầu xin tha thứ cô cũng không cùng anh về nhà! Gì vậy chứ?!