Chương 11: Cung yến

Bệ hạ đã ban lệnh khẩn cấp mời tất cả các vị vương các họ khác nhau trong thành đến dự tiệc Trung thu để tận hưởng trận tuyết đầu mùa. Khương Thịnh là hoàng tử, tất nhiên cũng được mời đến tham dự.

Hắn ta một mực ở bên ngoài Cam Tuyền cung, chờ đến khi mẫu hậu rời cung thì cũng vẫn không nhìn thấy Thụy vương ra ngoài. Đúng là thú vị thật đấy, phụ hoàng vừa mới băng hà, thế mà mẫu hậu đã mượn danh phụ hoàng tổ chức cung yến, còn giam lỏng Thụy vương nữa.

Hắn ta chơi đùa với chiếc nỏ bạc trong tay, đầu ngón tay vuốt ve đầu mũi tên với ánh sáng lạnh lẽo, trong đầu bắt đầu suy nghĩ tính toán. Hắn ta không thích mọi chuyện quá phức tạp, vậy nên sẽ làm một vài thứ để câu chuyện trở nên đơn giản hơn.

Khi hắn ta đến Vị Ương Cung, các vuong gia đã lần lượt vào điện rồi, chỉ là sắc mặt người nào người nấy vô cùng ngưng trọng.

Một lát sau, Chu Tương xuất hiện. Nàng ta mặc một bộ váy đơn giản màu trắng, hòa lẫn với màu tuyết đọng.

“Con đến đây làm gì?” Nàng ta cau mày hỏi, sau đó vươn tay đoạt lấy chiếc nỏ bạc trong tay hắn ta, đưa cho người hầu phía sau.

Khương Thịnh không trả lời, lặng lẽ tiến vào trong điện.

Thấy Chu Tương một mình tiến điện, các vương gia lập tức thì thào bàn tán.

Chu Tương vén áo ngồi xuống, trong cung rơi vào im lặng. Khương Thịnh ngồi cạnh nàng ta, cầm lấy quả quýt, yên lặng ăn.

"Hôm nay, bản cung mượn danh nghĩa của bệ hạ, triệu tập các vị đến, thực ra là vì có chuyện quan trọng cần tuyên bố.”

Nàng ta vừa dứt lời, liền có người từ trong yến tiệc đứng dậy, trừng mắt giận dữ: “Ngươi là nữ nhân hậu cung, dựa vào đâu mà có thể mượn danh nghĩa của bệ hạ?”

Chu Tương lạnh lùng nâng mắt nhìn kẻ vừa nói, sau đó lấy một cuộn chiếu thư ra: “Dựa vào cái này!”

“Di chiếu của bệ hạ...” Giọng nói của nàng ta không lớn, nhưng cũng đủ để tất cả mọi người ở đây nghe được.

“Bệ hạ băng hà rồi?”

"Tại sao trong cung không có tin tức gì?”

Khương Thịnh khẽ hừ một tiếng, ném quả quýt trong tay xuống giữa đại điện. Quýt lăn lông lốc vài vòng rồi mới dừng lại, giọng nói của nhóm vương gia cũng nhỏ đi. Lúc này, Chu Tương mới chậm rãi mở chiếu thư.

"Kể từ khi trở thành hoàng đế, trẫm tự thấy mình đã làm việc vô cùng chăm chỉ, không bao giờ dám lãng phí thời gian của mình. Tuy nhiên, căn bệnh của trẫm càng ngày càng trở nặng và trầm trọng hơn. Nhị hoàng tử Thịnh thiên tung duệ triết, hiếu thảo minh mẫn, nhất định có thể đảm đương được trọng trách hiện tại của trẫm, trở thành hoàng đế kế vị.”

Chúng vương lại lần nữa xôn xao.

“Lúc bệ hạ viết di chiếu này, có ai ở đó?” Người lên tiếng kia lại tiếp tục hỏi một câu nữa, rõ ràng là không tin tưởng di chiếu này.

Chu Tương nhìn về phía đối phương. Hàn vương thời còn trẻ là một vị tướng từng chinh chiến trên chiến trường, nhưng bây giờ thì đã thành ông già rồi.

"Bản cung ở đó.” Chu Tương cao giọng nói.

“Không còn ai khác sao?”

“Hàn vương hỏi thế là có ý gì?” Sắc mặt của Chu Tương trở nên vô cùng khó coi.

“Từ xưa đến nay, hoặc là lập trưởng, hoặc là lập hiền, nhị hoàng tử đều không nằm trong hai trường hợp đó. Di chiếu này không đủ bằng chứng để tin tưởng.” Mặc dù tiên hoàng luôn cố gắng giảm bớt quyền uy của chư hầu, nhưng dù sao thì đây cũng là giang sơn mà ông ta góp công gây dựng nên, ông ta cũng không muốn bị hủy hoại trong tay một tiểu tử.

“Bệ hạ viết chiếu, dùng ngọc ấn của chính mình đóng dấu, nếu Hàn vương còn điều nghi vấn thì có thể tự mình đi hỏi bệ hạ!” Nàng ta nói xong thì lập tức ra lệnh:

“Bắt lấy kẻ kháng chỉ này!” Chu Tương vừa lên tiếng, nhóm thị vệ lập tức xông tới, cầm kiếm chĩa về phía Hàn vương.

Hai tay của Hàn vương bị cột ra sau lưng, trên cổ bị kề kiếm, nhưng lại không có chút sợ hãi nào. Ông ta cao giọng nói: “Kẻ làm tướng thì nên chiến tử chiến trường, da ngựa bọc thây! Bây giờ lão hủ lại chết dưới tay những kẻ tiểu nhân nham hiểm này, thật đúng là nỗi bất hạnh của đất nước!”

Chu Tương vung tay lên, thị vệ lập tức áp giải Hàn vương ra ngoài điện. Mọi người đều biết, Hàn vương không sống được đến ngày mai.

Gϊếŧ gà dọa khỉ đúng là rất có công dụng, nhóm chư hầu có Hàn vương làm gương, không kẻ nào dám ho he gì nữa. Nhưng mà, sau khi tát người ta một cái, thì cũng nên cho người ta cái kẹo để trấn an tinh thần.

"Bản cung có suy nghĩ khác với Tiên đế, vô cùng thấu hiểu sự gò bó của chư vị khi phải ở lại Trường An, không để đoàn tụ với gia đình. Thế nên, chỉ cần chư vị cho bản cung nhìn thấy được tấm lòng trung thành của chư vị, thì chờ sau khi lễ đăng cơ đại điển kết thúc, bản cung sẽ cho chư vị trở lại Thái Ấp, đoàn viên với gia đình.” Nàng ta nâng ly rượu lên, nhìn nhóm chư hầu.

Nhóm chư hầu nhìn nhau, sau đó cũng nhao nhao nâng chén, trăm miệng một lời: “Chúng thần nguyện dốc lòng vì nương nương!”

Chu Tương vô cùng hài lòng, nàng ta đã giành được sự ủng hộ của chư hầu như vậy, thì hoàng vị chẳng khác nào vật trong tay.

Đột nhiên, nhóm chư hầu tái mặt, thất khiếu chảy máy, hấp hối ngã gục xuống đất.

“Yêu phụ hại nước!” Có người chỉ vào Chu Tương, mắng chửi.

Chén rượu trong tay Chu Tương rơi xuống đất, rượu thấm đầy tà váy của nàng ta. Là ai? Kẻ nào dám hạ độc trong cung yến?

Gương mặt của nàng ta tràn đầy vẻ kinh hãi, sau đó, nàng ta lập tức nghe được một tiếng cười khẩy.

Khương Thịnh ngồi ở bên cạnh nàng ta cuối cùng ngồi thẳng người, thản nhiên nói: “Chó không nghe lời, thì gϊếŧ là xong.”