Chương 2: Sáng mùng ba

Nhưng khi nghe những giai diệu phát ra từ cây sáo của cậu, hắn đã không kiềm được xúc động. Có một cái gì đó khiến tim hắn thắt lại. Cổ ứ nghẹn. Có cái gì đó... và hắn không hiểu.

Những giai điệu không có hồi kết.

Cậu không ở trong nhà tiếp khách cùng lão gia. Cậu ra đây bên nhánh sông gầy thổi sáo. Cây sáo gỗ được trạm trổ vô cùng tinh xảo. Những giai điệu buồn sầu não.

Chỉ là một tiểu thiếu gia sao lại có thể mang một tâm trạng nặng nề như thế.

Tóc bay theo gió. Gió cuốn theo hoa bay đi. Những cánh mai cứ nhởn nhơ theo làn gió rồi dừng lại nơi đâu? Nước mắt? Nước mắt của hắn hay của cậu?

Một cánh mai dính trên mái tóc cậu. Hắn muốn như lúc đó nhẹ nhàng tháo những cánh hoa lạc hướng kia trên tóc cậu.

Nhưng khi hắn vừa đưa tay tới, cậu quay lại bàn tay nhẹ nhàng vén tóc, những giai điệu buồn ngừng lại, cậu mở to mắt nhìn hắn ngạc nhiên.

"Trương ca, huynh khóc đấy ư?"

Cậu nhón chân đưa tay chạm vào dòng nước mắt đang lăn trên má hắn.

"Sao huynh lại khóc?"

Cậu nhíu mày, đôi mày mảnh khẽ châu lại, đôi mắt mở to đầy sự lo lắng nhìn về phía hắn. Khiến hắn cảm thấy đáy lòng như có một cánh hoa nhẹ nhàng chạm khẽ trái tim mình, rồi lặng lẽ rơi xuống, một dòng nước lại cuốn trôi đi.

Hắn không biết tâm trạng mình là gì.

Tiếng sáo là tiếng lòng của ai?

Hắn hay cậu?

"Không có gì chỉ là hạt bụi bay vào trong mắt tôi mà thôi."

Hắn quay đầu đi lấy tay dụi mặt cố kiềm giọng lại, cậu vẫn ngây ngô không hiểu gì nhưng ánh mắt rất lo lắng.

"Sao cậu không vào nhà tiếp khách? Lão gia sẽ giận lắm."

"Vậy... sao?"

Cậu cúi mặt trả lời tôi một cách khó khăn như cắn từng chữ một.

Hắn bất chợt đưa tay lên sờ vào cổ cậu. Đó là việc ngu ngốc nhất mà hắn đã làm. Cậu giật mình mặt tái mét tay dập lên cổ thối lui lại. Đây là lần thứ hai liên tiếp cậu phản ứng mạnh vậy khi hắn chạm vào cậu.

Bầu không khí giữa cả hai trở nên ngượng ngùng...

"Phong... thiếu gia..."

"Cậu có thể dạy tôi thổi sáo không?"

"?"

"Dạy tôi thổi... sáo í."

Hắn ngượng ngùng đưa tay lên gãi mặt và lập lại điều mình muốn nói lần nữa. Hắn cũng không biết tại sao lúc đó lại hứng như vậy cậu vẫn nhìn hắn với bộ mặt ngây ngô không phải nói là ngố cực kỳ. Bộ việc hắn muốn học thổi sáo là một là một việc quái gở sao. Nhưng cái mặt ngây ngô ấy dễ thương thật.

Cậu nghiêng đầu,

Khẽ cười.

Trái tim hắn chợt rung lên một nhịp.

Hắn kéo tay cậu lại,

Đặt lên môi cậu,

Một cái chạm khẽ.

Một nụ hôn nhẹ nhàng.

Cậu không hiểu,

Hắn cũng vậy.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Thả ta ra!"

Hắn giật mình. Tay buông lỏng ra.

Dường như chỉ chờ có thế cậu hất tay hắn ra, nhíu mày, mặt đỏ ửng. Cậu lấy tay quệt miệng rồi cúi đầu bỏ chạy. Hắn đang làm gì thế này?

Bàn tay hắn vẫn còn lưu lại hơi ấm của cậu. L*иg ngực vẫn còn lưu giữ mùi hương trên người cậu. Và trái tim như ngừng đập khi nghe tiếng tim đập dồn liên hồi của mình vì đôi môi vẫn còn vương vấn hương vị của đôi môi cậu.

Mùng ba tết và những ngày sau đó cậu dường như cố tránh mặt hắn. Không còn những ngày cậu tìm đến đây. Nơi hắn thường làm việc.

Hắn thở dài, hắn biết rõ cậu vốn là thiếu gia được lão gia rất mực cưng chiều, một người cao quí, cậu vốn chẳng có lý do gì để đến đây, nơi những kẻ bần cùng làm công như hắn.

Hắn bắt đầu ân hận. Giá như lúc đó hắn đừng hành động ngu ngốc thế, thì hôm nay cả hai vẫn có thể vui vẻ cãi nhau như mọi khi.

Hắn nhớ cậu.

Điều đó thật điên khùng.

Đôi khi vô tình hắn và cậu gặp mặt nhưng khuôn mặt cậu trở nên lạnh lùng khi nhìn thấy hắn. Trái tim hắn thắt lại khi khom người cuối chào cậu và cậu không đáp trả. Cậu đi ngang qua hắn như đúng thân phận của kẻ chủ tớ. Cậu đang khinh thường hắn hay đang trừng phạt... hay cậu ghê tởm hắn?

Những cánh mai được thả trôi trên dòng sông. Buồn không hoa ơi.

"Huynh đang làm gì vậy?"

"!!!"

Hắn giật mình quay lại khi nghe tiếng nói quen thuộc mà đã lâu rồi không được nghe.

"Tôi..."

Có phải vì lâu quá mới được nói chuyện với cậu hay không mà cổ họng hắn như có cái gì đó chặn lại.

Nhưng dường như cậu không để ý đến điều đó.

Cậu chỉ khẽ nghiêng đầu rồi nở một nụ cười dịu dàng, một nụ cười thanh khiết, nhưng sao đôi mắt cậu lại buồn đến thế? Nỗi buồn chứa chất sự bi thương.

Thiếu gia xinh đẹp, cậu có biết nụ cười của cậu sẽ như những xiềng xích trói buộc trái tim hắn.

Một trái tim tội lỗi ngày càng tràn đầy những du͙© vọиɠ mê muội...

"Huynh có muốn học thổi sáo không?"

Cậu nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt có phần lúng túng nhưng lại tọa ra điệu bộ như bâng quơ hỏi. Hắn nghe lầm chăng?