Chương 4: Cả gan cường bạo

"Tôi không hiểu. Tại sao lại là tôi? Tôi chỉ là một kẻ hạ nhân, tôi không xứng là người chúc phúc cho cậu."

Nếu có thì đó chỉ là những điều nguyền rủa đáng sợ, trong thâm tâm hắn thật sự đang dâng trào mọi lời cay nghiệt cho mối hôn nhân của cậu.

"Vì huynh là đệ tử tốt của ta."

Cậu vỗ vai hắn và cười một cách sảng khoái.

Thật sao?

Nhưng trong đôi mắt cậu ẩn chứa một nỗi buồn vô hạn... vô hạn. Hắn giật mình. Đừng dối hắn, xin đừng lừa gạt chính cậu.

Hắn... đã quá quen thuộc với những nụ cười dịu dàng nhưng luôn mang đậm nỗi bi thương của cậu rồi. Cậu bé của hắn ơi, đừng... đừng làm hắn đau.

"Huynh sao thế?"

Cậu nghiêng người, ngước đầu lên nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng. Hắn đang cúi mặt. Bàn tay càng nắm chặt hơn, như muốn bẻ gãy cây sáo cậu đã tặng hắn ra làm đôi, vỡ nát hết đi.

"Tôi đang đau."

"Sao cơ?"

"Huynh bị đau ở đâu?"

Cậu lo lắng khi nghe hắn nói thế, cậu lắc nhẹ vai hắn hỏi dồn dập. Tay bấu lấy ngực, hắn nhăn mặt đau đớn.

"Đau! Đau lắm."

Xin cậu đừng hỏi, đừng quan tâm đến hắn. Đau quá. Tim hắn nhói đau.

Bất chợt hắn nắm lấy tay cậu. Đã bao năm rồi hắn không chạm vào cậu.

Vì hắn sợ nếu chạm vào, như một sự mỏng manh, cậu sẽ vỡ tan mất.

Bị bất ngờ cậu ngước lên nhìn hắn, ánh mắt cậu toát lên sự sợ hãi, vì cánh tay mỏng manh của cậu bị hắn giật mạnh một cách thật thô bạo. Ghì sát cậu vào người, hắn hôn cậu một cách điên cuồng như để thỏa cơn ham muốn mà hắn đã cố dồn nén suốt bao năm.

Cậu hoảng sợ, cậu muốn kêu lên nhưng hắn đã kịp lấy tay bịt miệng cậu lại. Đè cậu xuống nền đất lạnh giá, hắn nhìn cậu bằng con mắt của một con thú hoang thèm khát món mồi ngon trước mắt. Nở một nụ cười hay đó chỉ là cái nhếch môi, hắn gằn giọng:

"Cậu nghĩ sao nếu mọi người thấy đại thiếu gia nhà họ Vũ lại đang bị một tên nô tài cưỡng bức. Sẽ là một màn kịch hay đấy. Thanh danh cái nhà họ Vũ này hình như đang nằm trong tay cậu."

"Ngươi..."

Cậu nhíu mày nhìn hắn bằng con mắt đầy phẫn nộ và bi thương. Nhưng ích gì khi con quỉ trong hắn đã thoát ra .

Cậu im lặng, nhưng nước mặt lại rơi.

Nhưng hắn đã không còn quan tâm đến chuyện đó. Hắn vẫn hôn cậu một cách điên cuồng. Hắn cắn nhẹ vào cổ cậu, một tiếng rên khẽ, điều đó chỉ khiến cho hắn hưng phấn hơn mà thôi.

Hắn nhẹ nhàng luồng tay vào trong áo cậu, nhẹ nhàng vuốt lên bộ ngực nở nang của thiếu niên đã trưởng thành. Nhưng chúng thật vướng víu, hắn nắm lấy áo cậu và như muốn xé toạc nó.

"Đừng!!!"

Chuyện gì vậy?

Cậu nhíu mày hoảng sợ. Mặt đỏ lại vì giận hay vì xấu hổ? Tay nắm chặt lấy cổ áo, trong cậu như chú thỏ tội nghiệp. Nhưng tiểu thiếu gia của hắn ơi, chú thỏ tội nghiệp ấy giờ đang đứng trước một con sói đói đầy khát máu. Hắn hất tay cậu ra, một cách nhanh chóng hắn chụp lấy cổ áo cậu và xé toạc nó.

"Không!"

Cậu hét lên. Nhưng đó chỉ là tiếng hét trong cổ họng.

Thật tội nghiệp!

Cậu cũng biết sợ đấy chứ, nổi sợ về gia tộc. Cái thanh danh mà tổ tiên cậu đã cố gầy dựng và giờ là cha cậu, một ngày nào đó sẽ là vị tiểu thiếu gia nhỏ bé đang nằm dưới thân hắn. Nhưng tiểu thiếu gia của hắn ơi, hắn chỉ là một kẻ bần hàn một gia nô trong phủ nhà cậu thì cần gì phải quan tâm tới cái thanh danh mà cậu cố bảo vệ.

Chiếc áo bị xé toạc ra. Cậu vội vàng lấy tay che ngực lại. Như một kẻ vũ phu, hắn nắm lấy tay cậu dang ra. Tiểu thiếu gia của hắn ơi, phải để cho hắn chiêm ngưỡng cậu chứ, thân hình trắng nõn, vòng eo gầy nhỏ, làn da mịn màng cậu tất cả đều lồ lộ ra ngoài.

Nhưng...

Hắn giật mình.

Những vết bằm trên người tiểu thiếu gia của hắn.

Không, không phải.

Đó là dấu hôn và những vết cắn, mới và cũ.

Tại sao kia chứ? Đó không phải của hắn, hắn chỉ mới cắn một vết nhỏ lên cổ cậu. Hắn không tin vào mắt mình. Hắn như điên lên, còn cậu thì quay mặt đi, cắn chặt môi, đôi môi đỏ hồng ấy đang rướm máu.

"Thì ra cậu cũng chẳng phải loại sạch sẽ gì. Cũng như mấy tên công tử phong lưu ngoài kia."

Hắn đưa tay lên mặt mình và bấu chặt lấy nó. Những sợi tóc rũ xuống vưỡng víu nhưng nó đã giúp hắn che bớt phần nào đôi mặt đang đỏ ngầu của mình. Hắn không khóc mà chỉ tức giận. Rất tức giận. Cũng phải thôi. Cậu cũng là đàn ông, cũng có quyền quan hệ với những người cậu thích. Những cô gái đã đi qua đời cậu, cô gái hôm qua đã vui vẻ cùng cậu, hắn căm ghét những kẻ đó.

"Ha... Ha!!!"

Hắn đang cười.

Khóc?

Không đâu, hắn đang cười. Cười lớn nữa là khác.

"Thiếu gia cậu quả thật đã trưởng thành nhỉ. Chơi đến cả người thành cái dạng này. Xem ra cô nương đó cũng rất dữ dội."

"Không... không phải..."

Nước mắt cậu ướt đấm, cậu lắc đầu phản bác, cậu không có cô nương, không phải. Nhưng hắn nhìn dấu vết hoan ái đầy trên cơ thể của cậu, sự ghen tuông điên cuồng đã xâm chiếm tâm trí nào còn có thể nghe được lời giải thích của cậu.

Hắn chỉ chỉ ngón tay rồi ấn vào một dấu vết rõ rằng nhất nơi hạt đậu nhỏ của cậu, một vòm vết răng còn in hằn lên đấy, cái chạm nhẹ của hắn khiến hạt đậu nhỏ run run rồi cứng lại. Hắn nói với cậu bằng giọng chế giễu, nhìn cậu bằng con mắt khinh thường nhưng trái tim hắn lại đau thắt, như có một bàn tay đầy vuốt nhọn nắm lấy trái tim hắn bóp vụn, rỉ máu.

"Nếu cậu đã sành sỏi vậy sao không chỉ cho tôi như cách mấy cô nương đã làm với cậu."

Hắn vừa nói đưa sát miệng về phía đầu ngực cậu, hạt đậu nhỏ bị khoang miệng hắn bao trùm lấy, rồi hắn hắn bất ngờ cắn xuống, một cái cắn mạnh như muốn xóa đi dấu vết cũ đáng ghét kia.

Cậu đau đớn rên lên nhưng hai tay lại bụm miệng, có lẽ cậu sợ nếu có ai đó nghe được và đến thì cái mà cậu muốn bảo vệ từ nãy giờ coi như là hoài công. Con quỉ trong hắn thật điên cuồng, nó thoát ra một cách hoang dại, nó muốn ngấu nghiến cậu không thương tiếc.

Hắn dần luồn tay xuống phía dưới bụng cậu. Chiếc bụng phẳng nhỏ mìn màng, lòng bụng phập phồng như nhịp đập của cậu đang hỗn loạn. Rồi hắn đưa tay dần hạ xuống chân cậu. Hắn mặc sức vuốt ve. Đôi chân mềm mại không như đôi chân thô kệch cứng nhắc của những kẻ quen lao động như hắn.

"Không... đừng..."

Cậu rên lên từng tiếng nhưng ích gì hắn cúi sát xuống dần bên dưới cậu ghì chặt hai chân cậu. Hắn muốn cậu hoàn toàn thuộc về hắn. Có lẽ hắn không phải là kẻ duy nhất của cậu, nhưng ít nhất hắn muốn cậu nhớ hắn, hắn muốn cậu biết cậu từng là của hắn.

"Ư..."

Cậu rên lên từng cơn, tiếng rên nhẹ âm ỉ, cậu đau sao? Hắn cũng đau...

Gió có thổi không?

Gió không thổi nữa.

Sao vậy?

Không biết,

Gió đang khóc.