Chương 8: Người là ác mộng của ta

Tiểu thiếu gia lần đầu gặp tiểu lưu manh như vậy, cái tên này thật ngang ngược, không kêu người ta là thiếu gia thì thôi mắc mớ gì lại bắt cậu gọi hắn là anh.

Ai thèm xưng huynh gọi đệ với hắn chứ.

Xem ra tên nít ranh hỉ mũi chư sạch này vốn không biết trời cao đất dầy là gì.

"Ta là thiếu gia từ giờ ngươi phải nghe lệnh ta mới đúng."

Tiểu thiếu gia sau khi đưa tay chỉ mặt mắng người, thì quay người đi, hất mặt lên trời, hai tay phất tà áo đưa ra sau và đi như dáng mấy ông quan bạn phụ thân hay tới chơi...

Rầm!!!

Tiểu thiếu gia té rầm một cái. Vấp cục đá vì không nhìn đường.

"Đau quá... ư... đau quá..."

Tiểu thiếu gia bỗng dưng òa khóc, tiểu thiếu gia từ ngày đó rất sợ đau. Mặc dù chân tiểu thiếu gia chẳng chảy tí máu nào chỉ là trầy sơ sơ mà thôi, nhưng cậu vẫn rất thấy đau.

"Không sao đừng khọc Cái đau bay đi... bay đi."

Tiểu lưu manh vừa nói vừa phủi phủi đầu gối cho tiểu thiếu gia, vẻ mặt trở nên khác hẳn dịu dàng hơn ấm áp hơn.

"Thế nào hết đau rồi chứ? Lúc trước mỗi lần tôi bị đau mẫu thân tôi vẫn thường làm thế."

"Mẫu thân ngươi?"

"Ừ, nhưng bà ấy mất rồi, bị bệnh chết..."

Hắn nói đến đó rồi ngưng hẳn như có cái gì đó chẹn giữa họng.

"Mà nè đại thiếu gia gì mà mít ướt dữ vậy hả?"

Hắn thay đổi thái độ một cách nhanh chóng, hai tay béo má tiểu thiếu gia, hắn cười tít mắt nói vẻ chăm chọc. Chạm đến nỗi đau của tiểu thiếu gia rồi à nha. Bộ con trai hổng có quyền được mít ướt hả, với lại tiểu thiếu gia vẫn còn là con nít nữa đó, sao lại không được khóc chứ.

Khóc?

Phải rồi, cậu đã khóc thật nhiều, khóc khi mẫu thân mất, khóc khi bị phụ thân làm đau... Tiểu thiếu gia nhíu mày hất mạnh tay hắn ra, đá vào chân hắn một cái rõ đau.

"Kệ ta!!!"

Rồi quay lưng đi đúng với dáng một đại thiếu gia.

Rầm!!!

Tiểu thiếu gia lại ngã rầm xuống đất, nén đau lò ngò bò dậy cái mũi đỏ ửng, tay bưng mũi nén khóc, tiểu thiếu gia quay lại nhìn cái mặt đểu giả đang quay đi chỗ khác huýt sáo, cậu biết tỏng chính hắn vì chỉ còn hắn chứ có ai khác ở đây đâu đã dẫm lên tà áo của cậu khiến cậu té chổng vó. Thế là một cuộc đại chiến nổ ra.

Bốp!

"Á! Thằng nhóc làm gì thế hả?"

"Không được vô phép với thiếu gia rõ chưa!"

"Ông già đừng đánh nữa, đau..."

"Gọi quản gia nghe chưa, cái thằng hỗn láo này!!!"

Chưa được nói hết cậu ông quản gia đã ấn đầu anh chàng xuống mà xin tiểu thiếu gia tha lỗi. Tốt thôi. Tiểu thiếu gia cậu vốn là con người độ lượng mà.

"Không sao đâu, ta cũng có lỗi... ta không nên chọc giận huynh ấy."

Tiểu thiếu gia nói với giọng ấp úng và hết sức lễ phẹp Rồi tiểu thiếu gia phất tay ý bảo không còn việc gì nữa, quay đi rất đúng với phong cách đại gia.

Không hiểu sao từ lúc đó tiểu thiếu gia luôn tìm cách quấy rầy tên gia đinh mới đến, chọc giận hắn. Trong cái viên trang rộng rãi này, tiểu thiếu gia chỉ muốn nói chuyện với hắn. Nhưng tiểu thiếu gia lại không biết nói gì, và thế là cậu tìm cách chọc tức hắn, hắn tức giận cậu rất thích, không có sự ràng buộc lễ giáo, không có những lễ nghi giao tiếp xáo rỗng, như hai đứa trẻ con bình thường, tiểu thiếu gia thích cảm giác như thế. Tiểu thiếu gia cảm thấy mình và tên gia đinh ngày càng thân thiết.

"Phụ thân..."

Tiểu thiếu gia giận mình khi thấy phụ thân bước vào phòng mình. Đã lâu rồi gần hơn ba tháng nay phụ thân chỉ biết chúi đầu vào công việc trong thương hội, cậu và phụ thân thời gian gặp mặt ngày càng ít đi...

Phụ thân bất chợt đưa tay ra chạm nhẹ vào sợi tóc vướng trên môi tiểu thiếu gia. Giật mình, cậu lùi lại ra sau. Tiểu thiếu gia không biết nói gì, giống như phản xạ có điều kiện. Khuôn mặt phụ thân hiện rõ vẻ thất vọng nặng nề.

Ông đang đau khổ ...

"Con ghét phụ thân đến vậy sao?"

"Kh... không ạ..."

Tiểu thiếu gia nói lắp bắp mà người cứ lùi dần về sau.

"Con sợ ta đến vậy sao?"

Mắt ông ánh lên nỗi đau khổ tột cùng khi tiểu thiếu gia khẽ gật đầu đáp trả câu hỏi của ông. Rồi ông quì sụp xuống chân cậu hai tay nắm chặt lấy tay cậu và khóc nức nở như trẻ con. Người ông hơi thoảng men rượu, có lẽ ông đã uống đâu đó với mấy người bạn trong thương hội.

"Phụ thân đừng khóc... phụ thân con không ghét phụ thân... con rất thương phụ thân mà...nhưng con chỉ..."

Tiểu thiếu gia chưa kịp nói hết những câu để an ủi ông thì ông đã trườn người dậy tay choàng tay qua cổ tiểu thiếu gia, và hôn cậu một nụ hôn nhẹ nhàng rồi dần sâu hơn mạnh hơn. Tiểu thiếu gia không thể nói được, ông khóa miệng cậu bằng nụ hôn cuồng nhiệt.

"Ư..."

"Ngọc Lâm... Không con không phải là nàng nhưng sao lại giống nàng đến thế..."

Ông vừa nói vừa hôn tiểu thiếu gia tới tấp, nụ hôn ngày càng xuống dưới, tiểu thiếu gia hoảng hốt kháng cự nhưng có điều gì khác với hai lần trước, lần này ông có mùi rượu nhưng ít hơn... cậu không biết. Tiểu thiếu gia không hiểu được ông. Tiểu thiếu gia chỉ biết ông yêu mẫu thân. Yêu điên cuồng. Và tiểu thiếu gia là vật thế thân...

Bây giờ là nửa đêm... tiểu thiếu gia mệt nhoài mở mắt lần này đã bớt đau rồi, lần này ông không còn thô bạo như trước mà có phần dịu dàng hơn. Do men rượu chăng, ông uống ít hơn, có phần tỉnh táo hơn, vậy tại sao ông vẫn làm chuyện đó với cậu? Lần này ông không bỏ đi, mà nằm cạnh cậu, cơ thể to lớn, ôm trọn lấy tiểu thiếu gia trong l*иg ngực minh.

Ông hận mẫu thân hay yêu mẫu thân.