Quyển 2 - Chương 7

Mặc áo tay ngắn hoa văn mây trắng, lại đeo một cái obi cũng cùng màu, để tóc buông thẳng sau lưng, Benten một mình đứng trong phế tích đã bị lửa lớn tàn phá.

Bốn phía còn tràn ngập mùi cháy sém, tòa chính điện đã bị thiêu tới biến dạng, cùng với sương phòng từng dùng làm nơi ở cũng cháy sạch, chỉ còn lại một đống ngói đổ nát hoang tàn. Benten có thể tưởng tượng ngọn lửa lúc đó cháy rực rỡ tới mức nào.

Được thông báo Nembutsu đã tự bốc cháy, là chuyện sáng sớm nay.

Mở miệng nói với Taki rằng phải ra ngoài, không ngờ rằng, bà dễ dàng đáp ứng ngay, cũng không đi theo. Lão phụ nhân đó, ngay từ đầu đã thường xuyên đề phòng hắn lúc nào cũng có thể đào tẩu, nhưng khi hắn trở thành đồ chơi của hai cha con nhà Yoshino, hình như Benten có vẻ đã hoàn toàn buông tha ý đồ chạy trốn, Taki cũng gần như không còn mang sự cảnh giác với hắn nữa.

Có lẽ bà đoàn rằng cả thể xác lẫn tinh thần của Benten đều đã bị Sozaemon bắt làm tù binh, căn bản không có khả năng chạy trốn chăng?

Huống chi, tiền Sozaemon cho Benten không quá một lượng, căn bản là đi đâu cũng không nổi.

Benten đứng ngây người bất động trong phế tích bị thiêu hủy, chỉ nghe quạ đen trên trời kêu chói tai, sắc trời cũng bắt đầu chuyển biến bất thường. Rốt cuộc hắn hết hy vọng, xoay người rời khỏi ngôi chùa, dự định quay về nhà ở Đông đinh.

Benten chọn một con đường nhỏ ở phía sau không có dấu chân ai, đi một đoạn đường ngắn, hắn nhận thấy phía sau có người.

Benten xoay người kiểm tra, cũng không phát hiện bóng dáng bất cứ kẻ nào, nhưng vẫn cảm giác được khí tức bất thường, Benten lập tức hiểu hóa ra là Sozaemon, hoặc Taki vẫn đang giám thị mình?

Cái kiểu theo dõi, giám sát này đối với Benten mà nói không phải lần đầu tiên, trước đây Samon cũng gần như chưa từng tín nhiệm hắn bao giờ.

Đó coi như là cách nam nhân biểu lộ tấm lòng đi, Benten từ bỏ việc điều tra chân tướng người theo dõi mình, tiếp tục bước về phía trước, tiếng bước chân phía sau bỗng nhiên gấp gáp tới gần.

“Sakuma đại nhân.” Người đi phía sau Benten gọi hắn.

Benten lập tức kinh ngạc quay đầu lại.

Ở phía sau, là một người mang dáng dấp lãng nhân.

“Ngài có phải là Sakuma Kageyu đại nhân không?”

Cái tên này, khiến Benten cảm thấy một trận choáng váng, hắn không ngừng thối lui, ngã dựa vào thân cây phía sau.

“Ngài quên rồi sao? Kẻ hèn là Nabei Genshirou đây ạ.”

Người mặc trang phục lãng nhân tiến bước lại gần Benten, quan sát từ trên xuống dưới dáng vẻ hắn mặc quần áo nữ giới.

“Ây dà, thật sự là đẹp tới không bình thường.”

Lãng nhân nói lời tán thưởng, càn rỡ mà quan sát bộ dáng chật vật bất an của Benten.

“Không sao, cũng khó trách ngài lại không nhớ kẻ hèn, Sakuma đại nhân là con trưởng của lão gia, kẻ hèn bất quá chỉ là hạng tùy tùng mà thôi.”

Câu nói cuối cùng, như là có hàm ý khác.

“Có điều, gương mặt xinh đẹp của ngài, một điểm cũng không thay đổi.”

“Ngươi, nhận sai người rồi…” Benten nỗ lực cả nửa buổi, mới vất vả nói ra được những lời này.

Đối với sự phủ nhận của Benten, lãng nhân từng là samurai cấp dưới chỉ cong môi cười nhạo.

“Kẻ hèn không nhận sai người đâu, dù là bao lâu nay lưu lạc bên ngoài, sống những ngày không đủ ba bữa, đến nỗi xây xẩm mặt mày, cũng tuyệt đối không thể nhận lầm Sakuma đại nhân. Trong quá khứ, trốn ở trên đường ngài về nhà, làm bộ như tình cờ chạm mặt ngài, đối với chúng ta mà nói là một đoạn thời gian đẹp đẽ khó quên đó nha…” vừa nhìn Benten, Nabei vừa tiếp tục nói.

“Lần trước, ta ở Eirakujji nhìn thấy ngài, còn tưởng rằng mình hoa mắt đó!”

Nabei từng có thời là samurai kiêu ngạo, giờ đã thành lãng nhân xa xứ, rơi vào cảnh phải đi trộm cống phẩm cho chùa miếu để mưu sinh, hôm đó theo đuôi cỗ kiệu có Benten ngồi, cho đến tận gần căn nhà ở Đông đinh.

Sau đó thì theo dõi mấy ngày liền ở bên ngoài, đợi Benten đi ra, nhưng vẫn không thấy, chỉ thấy một lão gia nhà giàu và một nam tử tráng niên bình thường ra vào nơi đó, ngoài ra còn có một nữ tử mỹ lệ cũng hay qua lại.

Không từ bỏ ý định tiếp tục chờ cơ hội, cho tới hôm nay, rốt cuộc chờ được Benten xuất hiện, liền lén lút theo dõi hắn.

“Ai nha, không ngờ tới Sakuma đại nhân cao quý như vậy, lại rơi vào cảnh trở thành món đồ chơi cho Yoshino, lại còn mang dáng vẻ này…”

Nabei nói, nở nụ cười thiếu răng cửa.

Đối với Benten mà nói, giờ khắc này dài như mấy cuộc đời, bất tri bất giác, bốn phía bắt đầu âm u, mưa nhỏ lất phất rơi xuống.

“Ây ây, nguy rồi, Sakuma đại nhân, mời sang bên này, kẻ hèn biết một chỗ có thể tránh mưa.”

Nabei biết chỗ kia rất gần đây, mới quyết định gọi Benten đi.

Benten không ngừng giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng Nabei khỏe hơn hẳn vẻ ngoài gầy yếu của gã, gã túm chặt lấy Benten không buông.

“Đi thôi, kẻ hèn muốn cùng ngài ôn chuyện mà!”

Vừa lôi vừa kéo, Benten bị đưa tới một căn phòng hoang phế sâu trong rừng.

Trước khi vào cửa, vẻ mặt Nabei biến hóa thành vẻ kỳ lạ “Có lúc đói bụng quá, ở chỗ ngày cả ngày cho qua cơn đói đấy!”

Sau khi vào căn phòng rách nát, Nabei lập tức ném Benten vào gian phòng phía sau tấm ván gỗ, bỗng nhiên phát ra tiếng gầm như dã thú, nhào tới.

“Dừng, dừng tay…”

Benten còn chưa nói xong, trên mặt đã trúng một cái tát bỏng rát.

“Không ngờ Sakuma đại nhân lại đi làm một nam thϊếp, thật khiến người ta khó có thể tin nổi…”

Cái tên mà Benten đã quên từ lâu này như có chứa thần chú trói buộc, làm cả người hắn cứng đờ.

Mà sâu trong thân thể hắn, còn lưu lại dư vị của đêm qua, mang cảm xúc bị dị vật thảm khốc xen vào.

Tuy rằng rất thống khổ khó chịu, nhưng cũng theo đó đem tới cảm giác tê dại.

“Nói vậy, từ hồi ngài là thị đồng của điện hạ, ngài cũng đã quen với mùi vị tiêu hồn này rồi sao?”

Hai mắt Nabei vằn đỏ, cấp thiết cuốn vạt áo kimono của Benten lên.

Cả người gã đều không thể chờ nổi được lột trần Benten ra, gấp gáp kéo vạt áo một cách thú tính, nhìn từ cẳng chân mảnh khảnh trắng trẻo tới vết tích sưng lên ở khe hở, thú tính của nam nhân liền sục sôi tới cao điểm.

“A a, buông ta ra, không được, á!”

Trong nháy mắt bị xỏ xuyên qua, đau đớn vì mị nhục bị nứt toác khiến Benten kêu lên thảm thiết, nhưng nhanh chóng cắn chặt răng nhịn xuống.

Đem căn nguyên du͙© vọиɠ đâm vào, dùng tư thế đứng thẳng ôm lấy Benten, Nabei đã phát tiết du͙© vọиɠ hai lần.

Vừa nghĩ tới có thể ở trong cơ thể của Sakuma Kageyu cao quý, mỹ lệ hơn bất cứ ai, liên tục rót du͙© vọиɠ của mình vào, có lẽ bị gϊếŧ tại chỗ gã cũng không thấy tiếc nuối.

Nhưng ngay lúc Nabei thở lấy hơi buông mông hắn ra, Benten liền ngất đi.

Trong căn phòng rách nát, trên sàn nhà đầy bụi, ngắm nhìn người mặc bộ kimono xộc xệch không chịu nổi, bị vứt ở một bên, hai chân như ngọc bạch mang vẻ dâʍ đãиɠ so với nữ nhân còn khiến người ta khó nhịn hơn, và dáng vẻ mềm yếu sau khi trải qua cuồng hoan cực lạc, khiến Nabei cảm thấy lửa dục của mình lại lần thứ hai bùng lên.

Vừa rồi còn chìm trong khoái lạc, thậm chí còn nghĩ có chết cũng không tiếc, giờ đã biến mất hoàn toàn, trái lại tuôn ra một sự tức giận vô cớ vì sao lại khiến trong đầu gã có loại ý niệm đó, thật không thể tha thứ.

Thế nhưng, bởi vì đã sống cuộc sống lãng nhân gặm vỏ cây cho đỡ đói quá lâu, thân thể không theo kịp sự sục sôi trong lòng.

Ngay cả như vậy, gã vẫn lưu luyến trên thân thể trắng óng ánh kia, không rút tay ra được. Lúc ngón tay gã bò vào trong, gã thấy hai chân Benten theo bản năng mở rộng ra da^ʍ mị.

Nabei cắm ngón tay vào càng sâu hơn, cảm thụ được nhục bích mềm mại vừa rồi bị đối đãi cuồng bạo đang chậm rãi co rút lại.

Nabei không áp lực được thú tính, lại lần thứ hai đi vào chà đạp nụ hoa kia.

“Aa…” Thân thể Benten khôi phục ý thức không ngừng chống đối, nhìn ra cái tên khiến kẻ khác căm ghét kia vẫn còn đang xâm phạm mình, hắn bắt đầu giãy dụa, nhưng trốn không thoát sức mạnh của nam nhân, hành động không chịu nghe lời ngược lại mang tới càng nhiều kɧoáı ©ảʍ cho Nabei, lúc này biến thành thời gian dài làm nhục.

Nam nhân ghé vào trên người Benten rốt cuộc thỏa mãn, rời khỏi thân thể Benten như vứt bỏ một con búp bê sứt mẻ, sau đó gã đưa tay tới trước ngực Benten, móc ra một lượng vàng để trong ngực, nói một cách đương nhiên:

“Cái này, ta mượn dùng…”

Benten bị vây trong trạng thái hoảng hốt, chỉ có thể bất lực thả lỏng hai chân.

“Như vậy, Sakuma đại nhân, lần tới là năm ngày sau, ta ở chỗ này chờ ngài.”

Câu tiếp theo của Nabei khiến Benten thoáng cái tỉnh táo lại.

“Đợi, đợi chút…”

Nabei lộ ra hai tròng mắt hung ác độc địa như chó hoang, trừng Benten.

“Sakuma Kageyu đại nhân, sau khi phiên Matsushiro bị tiêu diệt, những người như chúng ta lưu lạc thành lãng nhân, rốt cuộc phải chịu bao nhiêu chua xót khổ sở, ngài tốt nhất đừng có quên…”

Benten cắn chặt môi, gần như xuất huyết.

Hắn muốn lớn tiếng gào khóc, nhưng mà nhục nhã cực hạn, ngược lại khiến cho một giọt nước mắt cũng không rơi ra nổi.

Sau cùng, lảo đảo bước đi trong mưa, rốt cuộc Benten cũng trở về được Đông đinh.

Thấy Benten một thân ướt đẫm trở về, Taki sợ tới nhảy dựng lên.

Benten vội vã mượn cớ để giấu diếm bà “Xem ra mưa tạm thời sẽ không ngừng, ta chỉ còn cách đội mưa đi về.” Nói xong, liền vào phòng tắm.

Nước nóng đã được đun, trong phòng tắm ngập tràn hơi nước.

Đóng cửa lại, đồng thời với trái tim được thả lỏng, trong lòng đột nhiên trồi lên một cảm giác có thứ gì đó nóng nóng trào ngược ra, Benten lại bắt đầu nôn ra từng búng máu.

“Ộc…”

Gần như đem tất cả những thứ ứ đọng trong ngực phun ra ngoài xong, lúc này Benten mới có thể mở miệng:

“Ư ư, Samon ——“

Nghẹn ngào, thanh âm gần như còn tắc khối huyết ở sâu trong yết hầu, Benten dùng chính thanh âm đó để gọi tên của nam nhân.

“Samon, cứu ta, Samon…”

Benten thống khổ gào tên người kia, nhìn nước nóng tràn ra dần dần rửa trôi vết máu, cứ vậy lý trí cũng trở về từng chút một.

Ngay khi khôi phục lý trí, Benten lập tức ra sức tẩy sạch vết tích nhục nhã mà Nabei để lại trên người hắn.

Thế nhưng, cho dù tẩy trừ thân thể như thế nào, vẫn không thể làm mất đi dấu vết của nam nhân kia ở trong lòng hắn.

“Sau khi phiên Matsushiro bị tiêu diệt, những người như chúng ta lưu lạc thành lãng nhân, rốt cuộc phải chịu bao nhiêu chua xót khổ sở, ngài tốt nhất đừng có quên…”

Trong giọng Nabei tràn ngập hận ý.

Benten chìm trong suy tư, hoàn toàn không phát hiện Sozaemon đã đi tới phía sau.

Có lẽ là do chống trả quyết liệt trước khi bị đưa vào căn nhà bỏ hoang kia, nên bị cây cỏ cắt qua chăng? Benten cuống quít muốn giấu chân đi, Sozaemon lại nắm chặt không buông.

“Ngươi đã tới Nembutsu?”

Vì lí do này, Benten mới e ngại mình như thế đúng không? Sozaemon nghĩ vậy nên hỏi thẳng.

Benten nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại cúi xuống.

Đưa tay nâng cằm Benten lên, Sozaemon nhìn gương mặt hơi sưng đỏ của hắn.

“Ngươi vừa khóc?” Y hỏi.

“Không có…”

Benten chật vật giãy ra khỏi tay Sozaemon như là trốn tránh.

Thế nhưng, Sozaemon kéo hắn vào lòng ôm lấy, cùng nhau đi vào bồn tắm.

“Hôm qua ta đối với ngươi rất tàn khốc, ngươi có hận ta hay không?”

Mềm giọng nỉ non bên tai, khiến Benten mắc cỡ tới cứng đờ cả người.

“Ngươi này, bất luận là khi nào cũng đáng yêu như vậy…”

Làm ấm cơ thể, tắm rửa xong, hai người đi vào gian phòng bên trong ngồi xuống đối mặt nhau, cùng dùng bữa tối.

Benten uống một chén rượu đầy, hắn hy vọng có thể say.

“Ngươi rất hoảng loạn. Sợ rằng quá khứ sẽ bị tẩy sạch không để lại bất cứ vết tích nào sao? Không, không có chuyện đó, bất luận thế nào, con người đều không thể thoát khỏi quá khứ mình đã trải qua.”

“Một ngày nào đó, ta và ngươi đều sẽ chết. Thế nhưng, lúc chúng ta còn sống, người chúng ta đã giúp đỡ, hoặc đã gây phiền phức, đều sẽ nhớ kỹ chuyện của chúng ta, chỉ cần những người đó còn chưa chết, chẳng khác nào chúng ta vẫn còn sống trên đời này.”

Sozaemon nói, cay đắng mà uống nốt rượu.

“Ngươi có cái tên trong quá khứ của ngươi, ta cũng có của ta, vì muốn quên đi cái tên kia, ta đã gϊếŧ rất nhiều người, bởi vì nếu có người nhớ kỹ, thì ta đây liền xong đời…”

Benten yên lặng nghe, Sozaemon nói như thể là giãi bày.

.

—— Neki Genji, trước đây, Samon đã từng gọi Sozaemon như vậy.

—— “Người đàn ông đó, rất có thể chính là Neki Genji mật thám của Kouki biến thành thủ lĩnh cướp đêm, nghe nói hắn đã chết mười tám năm trước, nhưng đây chỉ là ngụy trang.” Lúc đó Samon nói như thế.

Sozaemon đột nhiên nói tới những chuyện bất ngờ không liên quan này, trong lòng Benten thấp thỏm hoài nghi chẳng lẽ chuyện Nabei đã bị lộ, không nhịn được mà bắt đầu run.

Thế nhưng, trên thực tế không phải là như vậy.

Sozaemon chỉ là thương tiếc người vợ sắp ra đi, mới nói tới chuyện đó, thuần túy là ngẫu nhiên mà thôi.

Có điều, trong lòng mỗi người đều canh cánh một chuyện gì đó, lúc toàn bộ trái tim đều đặt vào đấy, những chuyện thường ngày gió thoảng qua tai sẽ đột nhiên thấy có liên quan, hoặc là trong lời nói có câu chữ tương quan, đặc biệt chỉ chú ý tới câu chữ đó, dưới đáy lòng bỗng bắt đầu nghi thần nghi quỷ, sẽ rơi vào ảo giác của chính mình.

Hiện tại, Benten chính là như vậy.

Sau khi dùng bữa, Sozaemon cũng không ôm Benten.

“Hôm nay ta về trước, bệnh tình của Shizu rất tệ, có lẽ tạm thời không thể tới, Omio cũng vậy, hiện nay cũng là bất đắc dĩ, ngươi sống vài ngày tự do vậy nhé!”

Trước khi đi, Sozaemon để lại mười lượng vàng nặng trịch.

Benten dựa vào lan can trên hành lang, chìm đắm vào trong hồi ức.

Rất nhanh, sắp tới tháng năm rồi.

Không có gió đêm thổi qua, trăng sáng óng ánh có vẻ đặc biệt trong trẻo.

Taki đưa rượu uống trước khi ngủ tới, nhìn Benten đắm chìm trong ánh trăng, phát ra tiếng tán thán.

“Phủ thêm linh khí của ánh trăng, ngài trở nên đẹp hơn đấy.”

Bà vừa nói vừa đặt rượu trên hành lang.

“Thấy dáng vẻ này của ngài, già tuy rằng tuổi một xấp dày rồi, vẫn thấy cả người bắt đầu bất thường.”

Vẻ ngoài héo úa như cành khô, cùng giọng điệu sắc dục đốt người.

“Không sao đâu không sao đâu, chỉ là nói giỡn thôi mà, đối với người già mà nói, nguyện vọng lớn nhất đơn giản chính là sống lâu thêm một chút, nếu như cấu kết với ngài một ngày, sợ rằng mạng già này phải rút ngắn lại rồi!”

Trong miệng tuy nói vậy, nhưng lão phụ vẫn dùng ánh mắt hơi mê hoặc để nhìm chằm chằm Benten.

“Ta ý mà, lần đầu tiên thấy lão gia đưa ngài tới căn nhà này, liếc mắt liền hiểu rồi, ha ha, cái người này chính là ‘Thanh nga’ (Bướm đen), chính là loài bướm mà cho phấn, tinh chất, còn có một thứ ta không biết, nói chung là thứ gì đó của nó, làm ra mị dược ‘Thanh mị’ kia. Có người nói loài bướm đen này biết dùng thân thể xinh đẹp phát ra một vật chất cường liệt có thể mê hoặc những loài bướm khác!”

Taki làm ra vẻ như đã tận mắt chứng kiến trên người Benten chảy ra loại vật chất này, hai tròng mắt nheo lại.

“Ngài chính là loài bướm đen đó, nhất là, phía sau ngài còn có nữ thần Benzaiten, cái loại hình xăm này không thể tùy tiện xăm vào được, sư phụ xăm hình nhất định là đã nhìn thấu bản chất của ngài, mới có thể xăm hình nữ âm Benzaiten lên cho ngài, bướm đen cùng Benzaiten hợp lại, đáng sợ tới mức nào, nếu chọc vào, có thêm mấy cái mạng cũng không đủ đền.”

Hai tay giao nhau như là cúng bái, Taki lui về phòng trong.

“Có thêm mấy cái mạng cũng không đủ đền.”

Những lời này cứ canh cánh trong lòng Benten.

“Là bởi vì ta, nên Tetsu mới chết sao, Tetsu đó…”

Năm ngày sau, Benten không báo cho Taki biết đi đâu, rời khỏi căn phòng ở Đông đinh, trong tay áo giấu mười lượng vàng Sozaemon cho.

Hắn tới sớm hơn giờ hẹn, nhưng Nabei hình như còn sớm hơn nữa, vừa nhìn thấy Benten liền phi như bay tới.

“A ha, thật tốt quá, Sakuma đại nhân, ta đợi ngài lâu lắm rồi đó.”

Vẻ mặt rất giống như con chó trung thành gặp được chủ nhân thì liền chạy vội tới liếʍ tay, thực chất bên trong lại là con chó hoang lõi đời giả dối.

Nabei dùng ánh mắt như nhìn vật phẩm lấp lánh chói mắt để soi Benten, trịnh trọng mời hắn vào căn nhà hoang, thế nhưng, Benten biết rõ tuyệt đối không thể vào đó, chân không hề di động.

Hắn sờ tay vào ngực, lấy ra mười lượng vàng bọc trong giấy, đưa cho Nabei.

“Xin hãy quên tất cả mọi chuyện đi…”

Mười lượng dù sao cũng không phải con số nhỏ, Nabei nhìn miếng vàng óng ánh đến hoa cả mắt, có điều, cho tới giờ gã chưa từng có ý định buông tha bông hoa kiều diễm trước mắt.

Nhận ngân lượng, Nabei thuận thế nắm lấy tay Benten kéo vào lòng mình, thình lình đấm một cái vào bụng hắn.

Lập tức ôm lấy thân hình yếu ớt ngã ra của Benten, đưa hắn vào trong căn phòng rách nát.

“Nabei tiên sinh, xin… xin đừng…”

Thô lỗ ấn Benten đang liên tục cầu xin vào vách tường, vén vạt áo lên, tìm kiếm nụ hoa nơi lối vào, liền thô bạo xuyên qua.

“A a a…”

Từ phía sau ôm lấy thân thể ngã ngửa của Benten, ngón tay theo đó thô bạo chà xát chơi đùa phân thân phía trước, đợi tới khi cuối cùng Benten cũng bắt đầu hưng phấn, Nabei cảm giác được nhục hành đang xen vào bị co rút kẹp chặt.

“Này, thực sự là khoái hoạt mà…”

Nabei rêи ɾỉ, tăng tốc độ lắc lư eo.

Benten cũng bởi vì liên tiếp năm ngày liền, thân thể không được ôm ấp vuốt ve mà cảm thấy cơ khát, cuối cùng cúi đầu trước sự lăng nhục của Nabei, thân thể bất giác sinh ra phản ứng.

Nabei cứ đứng như vậy liên tiếp thẳng tiến năm lần bảy lượt, bừa bãi chà đạp đóa hoa thanh cao.

“Hô, thực sự là mỹ vị nhân gian vô thượng, như vậy, năm ngày sau ta lại chờ ngươi ở chỗ này.”

Nabei nói như vậy với Benten đang yếu đuối dựa vào tường, sau đó không đợi trả lời liền rời đi.

Benten không để ý đến cái hẹn năm ngày sau đó.

Kết quả, buổi trưa ngày thứ sáu, liền có tờ giấy từ phía bên kia hàng rào ném vào.

May mà người nhặt được là Benten.

“Sakuma Kageyu đại nhân, ngày mai, giờ cũ, không gặp không về. Minakami Mizuho.”

Nabei cố tình dùng chữ ký khiến Benten lưu ý nhất. Benten xiết chặt bức thư.

.

Hôm sau.

Benten không thể làm gì khác hơn là đi tới căn nhà bỏ hoang lần nữa.

Lần này, Benten thầm hạ quyết tâm, hắn không thể để chuyện bị cưỡng bức xảy ra lần nữa ở trên người hắn, hắn phải chém đi ma chú bi thảm bám ở trên người hắn.

Vì vậy hắn mặc bộ kimono đỏ sẫm tới nhà hoang.

Mang một vẻ mặt không vui, Nabei đang đợi hắn.

“Ngươi phản bội ta, Sakuma…”

“Ta không nhớ đã đáp ứng ngươi cái gì, chuyện này dừng ở đây, xin đừng dây dưa thêm nữa…”

“Nói cho cùng, dù sao ngươi cũng là nam thϊếp mà Yoshino dùng tiền mua về!”

Nghe Nabei nói vậy, Benten nhất thời không đáp trả gì, chỉ nhục nhã quay mặt đi.

“Ngươi phải bồi thường cho ta vì hôm qua đã sai hẹn.”

Ngọn lửa du͙© vọиɠ mờ ám bùng cháy, rừng rực quanh thân Nabei.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Benten lớn tiếng quát khác hẳn với bình thường.

Dung nhan xinh đẹp rực rỡ, che đậy bởi một tầng băng tuyết sương lạnh, linh khí đặc biệt khiến Benten —— không, là Sakuma Kageyu thoạt nhìn dày đặc lãnh khí.

Cũng không phải thứ kiếm khí nửa mùa của đám công tử gia môn an nhàn thư thái, mà là thứ sát khí khiến võ giả không thể bỏ qua.

Nabei mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vì đắc ý là đã nhìn xuyên qua được điều tư ẩn của người khác, khiến gã coi thường tiềm lực mà một người khi bị dồn tới đường cùng có thể phát huy. Gã cuồng vọng mà liếc nhìn Benten, nói:

“Ngươi có thể gϊếŧ được ta sao? Sakuma đại nhân.”

Dùng âm thanh vang vọng bốn phía, Nabei gọi tên của Benten.

Như gã dự liệu, động tác và kiếm khí của Benten trong nháy mắt mềm yếu xuống, trong lòng Nabei lớn tiếng cười nhạo.

“Nếu không phản bội Mizuho, quân lính thành phiên của chúng ta cũng sẽ không tan rã, có phải là ngươi nên chuộc tội với vị hôn thê của mình hay không? Sakuma đại nhân.”

Từ đầu tới cuối, cảm giác tội ác vẫn tiềm tàng trong lòng Benten, hắn vì lý do đó, mới tự trục xuất, hiện tại lại bị người ta bắn trúng điểm yếu, Benten nhất thời thấy thân mình lay động một trận, mất đi sức lực.

“Giãy dụa vô ích, đúng là…” Nabei khinh miệt bĩu môi.

“Gϊếŧ hắn!” Một giọng nói vang lên trong phút chốc.

“Ai?”

Nabei rống giận, ở lối vào, có một người trung niên cử chỉ trầm ổn, khí độ phi phàm đang đứng —— chính là ông chủ hiệu buôn nổi tiếng —— Sozaemon.

“Yoshino…” Vị khách bất ngờ khiến Nabei sợ hãi, giọng gã run run kêu lên.

Không nhìn Nabei đang sợ hãi, Sozaemon nói với Benten:

“Nếu như ngươi bởi vì quá khứ mà không thể gϊếŧ chết nam nhân này, vậy để ta thay ngươi hạ thủ, có điều, nếu là vì nguyên nhân khác, ngươi nhất định phải tự mình ra tay.”

“Nói bậy bạ gì đó, cái tên bán dầu này!”

Nabei tức giận kêu to, nhưng sau một khắc liền ‘bịch’ một tiếng bị đóng chặt vào tường.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không ai có cách nào nhìn rõ.

Chỉ thấy trên cổ áo của Nabei đã bất động, có một thanh đao nhỏ đang lung lay cắm vào, đó là do Sozaemon phóng ra với tốc độ nhanh tới mức mắt thường không thể nhìn thấy.

Sozaemon xoay người đối mặt với Benten đang sợ hãi đứng lặng tại chỗ, đưa cho hắn một cây đao, đồng thời dùng nhãn thần cổ vũ Benten phải đi hoàn thành số mệnh của hắn.

Tiếng đao, thanh thúy như tiếng sáo.

Lúc tất cả kết thúc, ở phía sau Sozaemon, lại xuất hiện bóng dáng của Taki.

“Đao pháp tuyệt vời!”

Tim của bà mặc dù bị vết máu làm cho đập mạnh bất thường, vẫn lấy từ trong bao quần áo cầm trên tay ra trang phục để thay đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Benten.

Sau đó, khom lưng nhặt lên bộ kimono đỏ thẫm loang lổ vết máu mà Benten cởi ra.

Lý do Benten chọn màu này, hiện giờ, Taki và Sozaemon, đều đã rõ.

Bởi vì màu đỏ là màu của máu.

.

Sau khi từ căn nhà hoang trở về, Benten lập tức bị kéo vào phòng trà, đẩy ngã lên giường, lực đạo thô bạo, nói rõ sự tức giận trong lòng Sozaemon. Benten khép hai mắt lại.

“Ngươi để tên kia thực hiện được bao nhiêu lần rồi?”

Bí mật trong lòng bị hỏi thẳng mặt khiến Benten khó chịu rũ mắt xuống, rủ rỉ kể ra chuyện đã trải qua ở Eirakuji.

Khi hắn tự thuật lại mọi chuyện, Sozaemon trầm mặc không nói, cho tới lúc nghe xong “Nếu như cùng phiên với ngươi, đại khái Nabei cũng tập luyện kiếm thuật cùng trường phái, dù là thi thể bị phát hiện ở nhà hoang, đại khái cũng sẽ coi như là Nabei đánh lộn với đồng đảng mà kết án nhỉ? Mà ai gϊếŧ chết Nabei, sẽ trở thành một vụ án không đầu mối.” Đây là lời Sozaemon nói sau một lúc trầm ngâm.

“Có điều, vì sao trước khi sự tình diễn biến thành như vậy, ngươi không nói tất cả cho ta biết?”

Từ đầu tới cuối ngữ khí của y đều bình ổn trầm tĩnh, gần như có thể nói là quá mức nhẹ nhàng.

Benten quay mặt đi. Sozaemon dùng ngón tay nâng cái cằm mảnh khảnh của hắn lên, buộc hắn hướng mặt về phía mình:

“Nói cách khác, chính là ngươi không hoàn toàn tín nhiệm ta đúng không?”

Mở lớn hai mắt, Benten chăm chú nhìn nam nhân.

Vẻ mặt nam nhân nghiêm trọng tới đáng sợ, hắn không tự chủ được muốn rời mắt đi, nhưng cằm lại bị nắm chặt, không cho phép hắn làm như vậy.

“Tới làm chút chuyện khiến ngươi cảm thấy thống khổ, nhục nhã nhất đi! Cho đến khi ngươi tự nguyện thừa nhận mọi chuyện với ta.”

Nghe được Sozaemon nói vậy, Benten hoảng sợ trợn tròn mắt, lông mi thật dài không ngừng run rẩy.

Gian phòng trà này, có dây thừng rủ xuống từ xà ngang trên trần nhà màu trắng, có thể treo Benten lên, gần như một cái chuồng chim, đạo cụ để tăng vui thích cũng không thiếu, đến nam hình bằng vỏ ba ba mà Omio mang tới cũng ở trong đó.

Benten bị kéo vào chính giữa phòng, quần áo toàn thân bị cởi sạch, dùng tư thế quỳ nghiêng người ghé vào giường.

Cứ như vậy, bị trói ở tư thế tay phải cùng với chân phải, tay trái cùng với chân trái, hai mông trắng mịn nâng lên cao cao.

Chỗ sâu trong khe hở bí mật chỉ liếc mắt liền có thể nhìn thấy, nụ hoa còn sung huyết màu san hô sợ hãi run lên.

“Đúng là dáng vẻ bị xâm phạm mà!”

Nói rồi, Sozaemon đẩy ngón cái về phía trước, đột nhiên đâm vào nụ hoa còn chưa được bôi trơn.

“Ô…”

Nhìn hai chân Benten bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, ngón tay Sozaemon vẫn không chút lưu tình đâm thẳng vào, hoàn toàn mặc kệ Benten cầu xin tha thứ, đào khoét vào thật sâu trong nội bộ rồi liền rời khỏi.

“Hiện tại là nghiêm phạt hai mông này của ngươi, bị liếʍ qua liền không tự chủ được mà đong đưa.” Sozaemon nói xong, nhổm người đứng dậy.

Sắp bị xâm phạm rồi, Benten sợ phát run, Sozaemon lùi ra khỏi phía sau hắn, đi về phía cửa phòng trà, lấy hòm thuốc và cơm rượu từ trên tay Taki.

Trở lại phía trước cặp mông trắng nõn còn không rõ sắp bị đối đãi ra sao, Sozaemon mở dầu thơm ở trong hòm thuốc, nhỏ ra một giọt.

Dầu lành lạnh, khuyếch tán trên bộ phận đã trở nên mẫn cảm tới cực đoan. Benten biết khí cụ của Tây Dương sẽ tiến vào ngay sau đó, đầu gối quỳ trước giường bắt đầu run lên.

“Tha cho ta đi, đừng đối xử với ta như vậy…” ngôn từ ra khỏi miệng đã run tới không thành tiếng.

Quả nhiên, thứ như hai cái mỏ hợp lại bị lấy ra khỏi hòm thuốc, bôi lên một tầng dầu vừng, để vào trong nụ hoa.

Xỏ xuyên qua hoa bích mềm mại, kim loại lấp lánh dần dần biến mất trong đó.

“Tha… tha cho ta đi!”

Khí cụ hình mỏ chim bị khảm vào rồi mở ra về hai phía trái phải, Benten chịu không nổi mà liên tục giãy dụa.

So với khuất nhục vì bị mở rộng, đau đớn thân thể càng khiến hắn muốn cầu xin hơn.

“Hôm nay cho dù ngươi gào khóc thế nào cũng không được.”

Sozaemon âm trầm nói, đầu tiên là cắm khí cụ vào, đẩy sâu rồi căng ra.

Nội bích chật hẹp bị đào móc, khiến Benten sợ đến độ không nhịn được mà kêu thét:

“Đừng… đừng mà, đừng, căng nứt ra mất…”

Trong miệng hắn khóc lóc cầu xin.

Thế nhưng vẫn không nhận được sự khoan dung, nụ hoa bị mở ra tới cực hạn, những nếp uốn màu lựu quyến rũ bị ép hiển lộ ra.

Sozaemon cũng đem ‘Thanh mị’ hòa vào trong rượu đã chuẩn bị sẵn, dùng ngòi bút thấm đẫm rồi bôi vào trong nhục bích.

“Ô ô…”

Ngòi bút vừa chạm vào, Benten liền không nhịn được, trong yết hầu tràn ra tiếng rêи ɾỉ.

Sozaemon ở trên nhục bích mẫn cảm bôi một lượng lớn ‘Thanh mị’.

“Đừng… đừng mà…”

Kɧoáı ©ảʍ không ngừng phát tác, Benten rêи ɾỉ đã gần đến mức thảm thiết.

“Nhìn một cái mà xem.” Cho dù như vậy vẫn không được tha thứ, Sozaemon xốc lên một cái bát, để hắn có thể thấy được hơn mười con cá chạch đang nhảy bên trong.

Benten trợn lớn hai mắt.

Tức khắc, hắn liền mạng lắc đầu cầu xin.

“Tha cho ta… đừng như vậy, tha ta đi.”

Kinh hoàng từ tận đáy lòng, Benten hoàn toàn dứt bỏ tự tôn mà van xin, tới lúc biết có làm gì cũng vô dụng, liền bò ở trên nệm nhích người muốn né ra.

Thế nhưng, rất nhanh, hắn lại bị túm lại, tha về chỗ cũ, lỗ nhỏ tê dại vì mị dược lộ ra toàn bộ dưới ngọn đèn dầu.

“Miệng thì nói không, nhưng cái miệng phía đằng này lại không phải là rất muốn ăn sao…”

Sozaemon đối diện với thân thể óng ánh như bạch ngọc không còn đường nào để chạy, cầm lấy chiếc đũa gắp đuôi một con cá chạch lên.

Cá chạch liều mạng vùng vẫy, gần như muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của chiếc đũa. Trước khi nó kịp chạy thoát, Sozaemon đã đẩy nó vào trong nụ hoa xinh đẹp nở rộ.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết chưa từng có, phát ra từ trong miệng Benten, sau đó Sozaemon lại gắp con thứ hai.

“A a…”

Lúc này trong cơ thể thực sự truyền đến sự run rẩy, dịch của Benten phun ướt đầy giường.

“Thật đáng yêu, như vậy đã không nhịn được rồi sao?”

Vì kí©h thí©ɧ từ bên trong mà giải phóng, cũng bởi vì sinh vật ở trong liên tục nhúc nhích, phía dưới của Benten lại lần thứ hai hưng phấn đứng thẳng.

Sâu bên trong lỗ nhỏ dưới sự tàn sát bừa bãi của ‘Thanh mị’ vừa xoay vừa luồn chui rúc khắp nơi, có thể khiến tiếng kêu thảm thiết duy trì liên tục không ngừng dần dần biến thành âm thành khàn khàn.

Ngay cả như vậy, Benten vẫn tiếp tục cầu xin Sozaemon.

“A a tha cho ta, ta sắp phát điên rồi…”

Đau khổ cầu xin, đổi lại chỉ khiến Sozaemon rút khí cụ hình mỏ chim ra khỏi nụ hoa của hắn.

Cá chạch ở bên trong, bởi vì nội bích đột nhiên trở nên chật hẹp áp bức, bắt đầu phát cuồng mà nhảy dựng lên. Trong nháy mắt, Benten nghẹn hơi không phát ra âm, nhìn như là đến cao trào giải phóng, bên dưới cũng không khống chế được, Benten càng phát cuồng mà đong đưa lay động cái mông.

“Ô ô ô ô đừng, đừng mà, ta muốn ngươi, giữ lấy ta, đừng như vậy, đừng đối với ta như vậy, a a ha….”

Khóc không thành tiếng, đôi môi không khép lại được, hắn run lên mà đong đưa hai chân.

Ánh mắt mơ hồ, hoảng hốt cùng buồn khổ đồng thời chiếm giữ thân thể hắn.

.

“—— cứu ta ”

Benten tiếp tục hưng phấn ngẩng cao “A a ta không được… ư ưm Sozaemon…”

Thanh âm buồn bã là tiếng cầu xin cứu giúp của Benten, trong rêи ɾỉ buồn khổ xen lẫn tiếng khóc nức nở ướŧ áŧ, nhưng trong nháy mắt lên tới trạng thái phát cuồng liền hóa thành tiếng khóc bi ai.

“A a ưʍ..”

Toàn thân mồ hôi nhễ nhại, hai chân liên tục giãy dụa, Benten lên đến cực hạn hết lần này tới lần khác không ngừng nghỉ.

Dưới kịch liệt vui thích, chất lỏng màu trắng bắn ra đầy giường.

“Hn nnn Sozaemon…”

Rốt cuộc Sozaemon đứng lên, để lộ phía bên dưới của mình.

“Ngươi muốn ta đâm vào, ngươi nói vậy đúng không?”

Thử thách tính nhẫn nại của người ta, y chậm rãi hỏi Benten.

“Đúng, ta muốn Sozaemon, xin, xin hãy giữ lấy ta… nhồi đầy ta, a a, xin ngươi…”

Chỉ cần có thể xin y lấy cá chạch trong người ta, Benten hiện tại lời gì cũng nói ra khỏi miệng được.

Thế nhưng, Sozaemon cũng không cho hắn như nguyện, cố gắng đem lưỡi đao thẳng đứng, đâm vào trong khe hở giữa hai mông đang đau khổ lay động.

“A —— ngừng lại, ngừng lại, bên trong, bên trong còn có cá chạch mà, ngừng lại…”

Tiếng Benten kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Đã sớm mặc kệ liêm sỉ vứt bỏ lớp da người, hóa thành da^ʍ thú, ở trên giường điên cuồng vặn vẹo khát cầu.

Giãy dụa, giải phóng, rồi lại rêи ɾỉ.

“Samon…”