Trường Mộng Lưu Ngân

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả: Phan Lưu Ly và Thiểm Dương "Cuộc đời tựa như một bàn cờ, chúng ta đều là những quân cờ và người chơi chính là số phận..." Cho dù chúng ta có vùng vẫy cũng không cách nào thoát khỏi ván cờ đã …
Xem Thêm

Quyển 2 - Chương 3: Phẫu thuật
Hai con người không chịu thừa nhận lẫn nhau lại làm hàng xóm, chắc chắn khó tránh những lần chạm trán căng thẳng.Buổi tối vừa trở về Hải Đường Hiểu Nguyệt, hai người bắt đầu tranh cãi.Thư Mạn vừa bước vào cửa, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc thì điện thoại kêu loạn lên, cô không ngờ vừa tiếp điện thoại, đang bực bội tại sao có người biết số điện thoại chung cư của cô thì đã nghe giọng cụt lủn của Đỗ Trường Phong vang lên ở đầu dây bên kia: “Cô sang đây một lát.”

Dứt lời anh tắt máy, không để cho Thư Mạn có thời gian hỏi.

Buổi chiều khi luyện tập xong, cô đã ngồi xe anh về, hai người đều mặc nhiên im bặt.Dù gì đôi bên cũng nhìn nhau không thuận mắt, nên cũng chẳng ai chịu nể ai.Thư Mạn vốn chẳng thèm để ý anh, nhưng nghĩ tới cây đàn của Lâm Nhiên đang trong tay anh ta thì đành chịu vậy, đứng dưới hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu. Cô đành mở cửa bước qua đó.

Ai ngờ Đỗ Trường Phong lại xem cô như người hầu, “Rót cốc nước!” Anh vênh mặt sai khiến, Thư Mạn tức tối lườm anh, nhưng vẫn đi lấy nước. Anh uống ừng ực hết cốc nước mà Thư Mạn vẫn chưa nuốt được cục tức, anh lại sai: “Bật lò sưởi lên!” Lúc nói, anh ta còn chẳng thèm nhìn cô.

Thư Mạn nghiến răng nhịn.

“Lên nhà lấy chăn xuống đây, tôi muốn nghỉ ngơi.” Vừa đợi Thư Mạn bật lò sưởi, anh lại ra lệnh tiếp cho cô, nói rồi anh uể oải nằm nghiêng xuống chiếc sô pha lớn.Thư Mạn điên tiết, thiếu chút nữa không kìm chế nổi, nhưng nhìn thấy cây đàn đang ở góc phòng cô lại cố gắng kìm lại, lên nhà lấy chăn cho anh.Phòng ngủ của anh ở bên cạnh phòng sách, đây là lần đầu tiên Thư Mạn vào phòng ngủ của anh. Đúng thật không ngờ anh lại là người sạch sẽ, ngăn nắp, trong phòng không vương chút bụi nào, chăn gối trên giường được xếp từng lớp gọn gàng.Một chiếc thảm nhung màu lam nhạt được trải trên đất, rèm cửa cùng tông màu rủ xuống đất.Bên trong sự giản dị vẫn nổi lên vẻ xa hoa, phản chiếu sự giàu sang của chủ nhân.Tên này đúng là kẻ biết hưởng thụ cuộc sống!

“Giường của tôi rất dễ chịu, có muốn nằm thử lên đó không?” Giọng nói lạnh nhạt không mang chút tình cảm của Đỗ Trường Phong bỗng vang lên từ phía sau, Thư Mạn giật mình vội vàng quay người lại, thấy anh nghiêng người tựa vào cánh cửa, ánh mắt đầy vẻ châm chọc nhìn cô, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm khắc.Thư Mạn xấu hổ ôm chiếc chăn trên giường, cúi đầu đi ra phía cửa.

Nhưng Đỗ Trường Phong bất ngờ chặn cô lại bằng cách đứng bất động như một ông thần giữ cửa, “Mẹ cô đã không dạy cô là con gái thì không được tùy tiện vào phòng của đàn ông sao?” Anh không thôi giễu cợt cô.

“Không phải anh bắt tôi đi lấy chăn sao?”Thư Mạn tức điên người, chỉ ước lúc này có thể tặng anh ta một đá.

“Trên nhà nhiều phòng như vậy, chỉ có phòng ngủ của tôi mới có chăn sao?” Anh vặn lại.Thư Mạn giận sôi người, ném toẹt đống chăn xuống đất: “Anh tưởng tôi chưa vào phòng đàn ông bao giờ chắc, có gì đáng xem đâu?”

Anh cợt nhả cười nói: “Thế thì tôi lại phải hỏi cô đã vào phòng của mấy thằng đàn ông rồi?”

Thư Mạn cũng không chịu thua vặn lại: “Anh thì sao, có phải thường có gái đẹp ngủ cùng, nên mới tưởng rằng tất cả con gái đều háo hức vào phòng anh chăng?”

“Muốn tôi nói thật không?” Anh khoanh hai tay nhướng mày nhìn vẻ mặt chẳng hề giống như nói đùa, “Ngoài cô Lỗ lao công đến dọn dẹp theo giờ ra, tôi chưa từng cho phép bất cứ cô gái nào tự ý bước vào phòng tôi.Dĩ nhiên, chắc chắn là tôi luôn có gái đẹp ngủ cùng, nhưng không có thói quen dẫn đàn bà về nhà ngủ qua đêm. Chuyện này… cô có thể hỏi Vi Minh Luân, anh ta biết rõ nhất.”

“Tôi không có hứng thú biết những chuyện này!Nhật nhẽo!”Thư Mạn tức trợn ngược mắt, đẩy anh ta sang một bên rồi bước ra cửa.Anh lại nhấc chân lên ngáng ngang khung cửa, ánh mắt đầy thách thức: “Phòng của đàn ông bước vào thì dễ chứ bước ra thì lại khó đấy, có biết không?”

“Tên khốn!” Trong lòng cô chửi thầm.

“Có phải cô đang chửi tôi là đồ khốn không?” Anh chỉ nhìn qua đã biết suy nghĩ của cô.Anh hạ chân xuống, trừng mắt dữ tợn, “Cô cho tôi là đồ khốn mấy lần,tôi nhớ hết đấy, rồi có lúc sẽ tính sổ hết với cô!Chửi mấy lần rồi, cô nhớ không?Nhớ không?”

“Không nhớ! Anh đáng bị chửi lắm!” Thư Mạn cuối cùng đã hết giới hạn chịu đựng.

Trường Phong cũng tức mình quát loạn lên: “Tôi đáng chửi, nhưng tốt nhất cô nên nhớ cho kỹ, cô đã chửi tôi đồ khốn mấy lần. Nhớ cho kỹ, nếu không, cô mãi mãi cũng không biết tại sao tôi…”

“Tôi thế nào?” Thư Mạn không chịu khuất phục.

“Tôi…tôi sẽ xử lý!” Dứt lời anh quay người bước ra ngoài cửa.

Thư Mạn nhảy dựng lên, hét lớn “Anh là đồ khốn!”

Vừa dứt lời, anh xoay vụt người lao thẳng tới ôm lấy cô rồi xoay một vòng ném cô xuống giường. Cô không kịp lên tiếng, môi đã bị dính chặt vào môi anh.Đôi tay anh như một gọng kìm muốn ghì nát cô. Đây không thể gọi là hôn, mà là anh đang muốn cắn xé nuốt chửng cô.Thư Mạn cố giãy giụa, dùng chân đá anh, hai người ngã lộn xuống thảm nhà. Đầu Thư Mạn đập xuống đất kêu cốp, hai mắt cô như muốn nổ đom đóm nhưng cơn giận và nỗi thống hận đang phát tiết của anh chẳng chút suy giảm nào, lẽ nào anh muốn cô chết trước mặt anh mới cam lòng?

May mắn vì còn tấm thảm, nếu không có lẽ cô đã bị anh đè gãy xương.Thư Mạn dùng hết sức bình sinh đá anh ra, vừa khóc vừa hỏi “Đồ khốn khϊếp, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh ức hϊếp một cô gái yếu đuối thì có bản lĩnh gì, anh không phải đàn ông, anh là ma quỷ…”

Đỗ Trường Phong lúc này mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, phút chốc lúng túng“… Là cô chọc tôi trước” Anh vừa thở vừa cãi lại, quyết không chịu nhận lỗi.Thư Mạn bật khóc lao thẳng ra cửa.Cho dù cô có phải lang thang đầu đường xó chợ cũng không muốn làm hàng xóm với tên côn đồ lòng dạ khó đoán này. Cô không phải người không có lòng tự trọng, trước giờ đều không phải, nhưng khi cô trở về phòng, dọn dẹp xong mọi thứ chuẩn bị rời khỏi đó, chợt nghe thấy bên cạnh vang lên những tiếng nặng nề.Rất nhanh, trực giác cho cô biết đó là âm thanh của chiếc đàn bị vật nặng đập vào, cô vội vã bỏ hành lý xuống lao sang phòng bên cạnh, chỉ thấy Đỗ Trường Phong không biết từ đâu lấy ra một chiếc búa sắt lớn, âm thanh nặng nề vừa rồi chính là do anh ta dùng búa sắt đó đập vào nắp đàn.Anh tươi cười nhìn Thư Mạn, nói: “Cô có thể đi, tôi quyết sẽ không ngăn cản cô lại, nhưng…Cô vừa bước chân ra bậu cửa, tôi sẽ cho cô nghe thấy âm thanh tuyệt vọng của cây đàn này.” Nói rồi anh mở nắp đàn, giơ cao búa chuẩn bị đập xuống phím đàn.

Thư Mạn ngay lập tức mặt cắt không còn một giọt máu, lắp bắp: “Tôi, tôi không nói là sẽ đi, chỉ là trong phòng buồn bực nên muốn ra ngoài thay đổi không khí…”

“À…” Đỗ Trường Phong cố tình kéo dài giọng, nụ cười ác quỷ hiện ra trên khuôn mặt vốn dĩ rất khôi ngô tuấn tú của anh trông càng thêm phần gian ác.Anh tiếp tục ngắm vuốt chiếc búa trong tay mình, giọng lạnh băng: “Không sao, muốn đi đâu thì hỏi cây đàn này là được rồi. Cô nói sớm muộn gì cũng chết trên cây đàn này mà. Nó đã sớm nghe thấy rồi, chắc rằng cây đàn này đã bầu bạn với cô nhiều năm, có thể còn thân hơn là người thân của cô.Nó không nỡ để cô chết bên ngoài, tâm nguyện lớn nhất đời của nó chính là nhìn cô chết trước mặt nó.”

Thư Mạn đờ đẫn nhìn người đàn ông trước mặt: “Tại sao anh lại hận tôi như vậy?”

Anh nhếch miệng cười, vẻ mặt càng tươi tắn: “Đừng hỏi vì sao, bản thân cô không nhớ, tại sao lại hỏi tôi? Chuyện này tôi đã bảo cô lâu rồi, cô chỉ cần ngoan ngoãn tập đàn cho tôi là được, cô giáo Thư, điều này có khó với cô không?”

Anh bỗng gọi cô là “cô giáo”, giọng điệu tôn kính nhưng mang đầy sự giễu nhại.

“Tôi không còn sống được bao lâu nữa, anh không cần phải dày vò tôi như vậy.Tôi chết thì anh sẽ hả hê lắm sao?Nếu một mực muốn đẩy tôi vào chỗ chết thì anh cứ tự nhiên, anh không cần…. Không cần phải sắp đặt lắm trò như vậy. Nếu anh là đàn ông thì thẳng thắn hơn chút nữa đi…” Thư Mạn chợt cảm thấy hơi thở nặng nề, rồi cứ thế quỵ xuống ghế sôpha. Cô biết, anh đang cố ý hành hạ cô. Cô còn muốn nói nữa nhưng không còn sưc lực để nói, nhịp tim rối loạn, l*иg ngực đau buốt đến không thể thở.Từng giọt mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cô cắn chặt môi, không để mình kêu lên đau đớn. Cô biết bệnh của mình lại tái phát, nhưng cô không muốn tỏ ra yếu ớt trước mặt anh…

Lúc này, anh dã ngồi xuống sôpha châm thuốc hút.

Anh nhìn cô, chỉ là nhìn cô như nhìn thứ chặn trước mắt, không chút động lòng.

Cô đã quen với sự lạnh nhạt của anh, cũng không cầu cứu anh. Cô co người lại, tay ôm lấy ngực mình khẽ kêu lên vài tiếng rồi ngã phịch xuống đất giống như một con tôm đang cuộn mình lại,

Cho đến lúc cô hôn mê, anh cũng không hề nhúc nhích.

Nhưng cô vẫn còn chút ý thức, cảm giác mình được bế lên.Trong chớp mắt như có một cơn gió thoảng qua bên tai, cô nhớ ra một tối rất lâu về trước, Lâm Nhiên cũng đã ôm cô như vậy, nói với cô, “Anh nhất định sẽ bế em đi lên thảm đỏ…” Không thể nghĩ, cứ nghĩ ra trái tim lại đau đớn như bị dao cứa, nỗi đau ấy dần dần lan khắp cả người. Cô đang chìm trong một cơn ác mộng, cả người giống như một khúc gỗ nổi trên mặt biển, yếu ớt, kiệt sức đến độ đôi mắt cũng không thể mở ra. Cô chỉ có thể thoi thóp thở để làm giảm bớt nỗi đau đang lan ra trong l*иg ngực.Dường như phải cố gắng hết sức cô mới thều thào nói ra được vài tiếng mơ hồ, ngay bản thân cô cũng không biết âm thanh phát ra từ đôi môi run rẩy của mình là gì.

Nhưng anh lại nghe rất rõ, là: “Lâm Nhiên…”

Diệp Quán Ngữ biết tin Thư Mạn sống trong Hải Đường Hiểu Nguyệt ở Ly Thành, đôi mày trở nên nhíu chặt.Tổng quản Lữ nói gì sau đó đều không lọt vào tai anh.

Thực ra, từ lúc gặp Lâm Duy, anh đã không thể tập trung.Tuy đã đánh bại Lâm Duy như ý muốn của mình, nhìn thấy bộ dạng già đi trong thoáng chốc của ông anh cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng câu nói cuối cùng của Lâm Duy cũng đã đánh thẳng vào sâu thẳm trong đáy lòng anh: “Nhà họ Lâm chắc rằng chỉ có Lâm Nhiên là vô tội đúng không?Tại sao anh không thử nghĩ tới Lâm Nhiên? Anh đã quên cậu ấy thậtsao?”

Diệp Quán Ngữ nghe tới đó bỗng sững người một hồi lâu, quên mất bản thân đã phản ứng thế nào.Rất lâu, rất lâu sau đó anh mới cảm thấy ở một góc nào đó trong lòng mình nhức nhối. Đã nhiều năm như vậy rồi, thì ra anh vẫn biết đau.Những chuyện đó, những người đó, khoảng thời gian đó, anh tưởng rằng sẽ không bao giờ bị đau vì nó nữa. Anh không nghĩ tuyệt đối không nghĩ. Tưởng rằng như vậy sẽ khiến bản thân đủ nhẫn tâm, chỉ có nhẫn tâm mới khiến anh có thể vô tình, mới có thể giải quyết từng hòn đá chặn trên con đường phía trước. Nhưng anh lại quên mất dù mình có nhẫn tâm thế nào, con người ấy vẫn ngủ sâu nơi yếu đuối nhất trong tim anh. Không thể nghĩ, cũng không thể nhắc tới, không thể chạm vào nó, vì vừa chạm vào đã lại khiến anh đau thấu tim gan.

Ly Thành sau trận tuyết rơi bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh, cũng rất thuần khiết, hệt như mùa đông năm ấy.

Tổng Quản Lữ ngồi trên xe, báo cho anh từng việc đã được sắp xếp: “Mười giờ sáng ông phải bàn chuyện hợp đồng với người phụ trách sở ngoại thương, buổi trưa dùng bữa với ông ấy, hai giờ chiều có cuộc hẹn với giám đốc Vương bên công ty Hoàn Vũ đi xem đất ở phía đông thành phố, bảy rưỡi tối hẹn cô Cát Văn ở đài truyền hình cung dùng bữa tối…”

“Đến phố Thúy Hà…” Anh ngắt lời tổng quản Lữ.

“Thưa ông…”

“Tôi nói là đến phố Thúy Hà.” Anh nhắc lại.

“Vâng.” Tổng quản Lữ không dám hỏi nhiều, vội bỏ quyển sổ ghi chép trong tay xuống, nói với tài xế: “Anh Trương, quay xe lại, đến đường Thúy Hà.”

Tối hôm ấy, tuyết rơi dày nhưng cũng không thể giấu hết nét tồi tàn của con phố Thúy Hà. Cả một khu nhà cũ, từng căn nhà vuông vắn như một hộp diêm lớn, cửa sổ nhiều như tổ ong, đứng trên con đường đối diện nhìn sang chỉ thấy một vùng trắng mênh mông. Diệp Quán Ngữ bảo lái xe đứng ở bên đường, dặn tổng quản Lữ về trước.Ông rất hiểu tính tình ông chủ của mình, không nói không rằng làm theo y lệnh. Diệp Quán Ngữ lững thững đi về phía trước như người mộng du, như muốn tìm kiếm thứ gì đó đã mất nhưng không biết đó là thứ gì.Trong đầu anh lúc này đang rất mơ hồ.

Căn nhà cũ nhà họ Diệp đã được bán lại cho nhà bên từ nhiều năm trước.Căn nhà thấp bé, bốn bức tường đều cũ nát, bên cạnh còn một gian bếp lộn xộn. Diệp Quán Ngữ đứng bên ngoài nhìn, vẫn giống như trước, bên cạnh bức tường chất đầy than, từ xa đã ngửi thấy mùi cơm cháy khét, bên trong nhà có tiếng trẻ con quấy khóc.

“Nào, nào, đừng khóc con, mẹ đến đây!” Một người phụ nữ trẻ tuổi đang gội đầu trong nhà bếp vội vã chạy qua sân vào nhà.

Diệp Quán Ngữ nhớ lại khi xưa mẹ thường hay đập bông cho một phường thủ công nhỏ của ủy ban dân phố.Bốn mùa quanh năm, mái tóc mẹ lúc nào cũng dính đầy những sợi bông trắng muốt, không làm sao gội sạch hết. Là con trưởng trong nhà, Diệp Quán Ngữ sớm phải gánh vác những việc mà những đứa trẻ cùng tuổi với mình không thể làm nổi, bổ củi, đốt lửa, nấu cơm, chăm sóc em trai, có lúc còn giúp bố kéo than…, lúc nhẹ nhàng nhất trong kí ức của anh là gội đầu cho mẹ.

Đã nhiều năm rồi, đến nay anh vẫn nhứ những sợi bông trắng trên đầu mẹ. Khi bà chết cũng không thể nào gội hết chúng. Nếu mẹ còn sống khỏe mạnh, anh nhất định ngày nào cũng sẽ gội đầu cho mẹ, dùng loại dầu gội tốt nhất,gội từ từ, xoa bóp thật nhẹ nhàng mát xa cho mẹ. Nếu cảnh tượng đó có thật thì hạnh phúc biết bao.

Nhưng mẹ đã ra đi được nhiều năm, anh không biết bản thân mình còn lại cái gì. Anh chỉ biết thở dài, xoay người lại đã nhìn thấy căn nhà cũ của nhà họ Lâm ở đầu ngõ.Anh từ từ bước tới đó.

Chiếc cổng sắt sơn xanh cũ kỹ đã khóa, màu sơn đã tróc gần hết, nhiều chỗ rỉ hoen, lỗ ra từng đầu thanh sắt đen sì.

Diệp Quán Ngữ lặng lẽ nhìn khoảng vườn trống trải lộn xộn qua khe cửa sắt. Lớp tuyết dày nhưng không thể che hết những cỏ dại mọc um tùm, hiển nhiên nơi này đã vắng bóng chủ nhân từ lâu.Bất chợt anh thấy mình mệt mỏi, bèn ngồi xuống bậc thang được phủ tuyết sáng loáng.Anh cũng chẳng để ý tuyết trên đó, ngồi dựa vào cửa sắt, từ từ khép mắt lại, thở dài thườn thượt.

Anh lại nhớ về quá khứ, hình ảnh lần đầu tiên anh bước vào căn nhà này. Đó là lúc anh biết mẹ làm bảo mẫu cho nhà họ Lâm đã vội vã từ Đồng Thành trở về để ngăn mẹ lại. Nhưng đã muộn, mẹ đã chuyển tới nhà họ Lâm, em trai Quán Thanh cũng theo mẹ chuyển qua đó.Anh giận dữ chạy thẳng tới nhà họ Lâm, chưa bước vào đã nghe thấy tiếng cười đầy ắp căn nhà. Lâm Nhiên và Lâm Hy, còn có người con nuôi Đỗ Trường Phong của Phó viện trưởng Lâm đều ở đó, ba người trẻ tuổi và một chàng trai già dặn hơn một chút đang cùng nhau đánh bài. Lâm Nhiên vừa nhìn thấy Diệp Quán Ngữ vừa bất ngờ vừa vui mừng. Dù mười mấy năm không gặp nhau, nhưng anh vẫn có thể nhận ra được, hoặc giả đoán như thế. Lâm Nhiên lịch sự đứng dậy chào rồi mời anh ngồi, phong thái nho nhã, lịch lãm mà chu đáo, khiến Diệp Quán Ngữ nhất thời không tiện từ chối.

Lâm Hy cũng rất nhã nhặn, đeo một cặp kính, luôn miệng gọi “anh Quán Ngữ”

Diệp Quán Ngữ lúc ấy cảm thấy rất gượng gạo.

Anh cũng rất kinh ngạc, mười mấy năm không gặp, anh em nhà họ Lâm đã khác xa lúc nhỏ.Họ mặc tây phục, cử chỉ nói năng đều rất có văn hóa.Cho dù rất nhiệt tình hòa vào cùng anhem nhà họ Diệp, nhưng anh biết, ai nhìn vào cũng có thể nhận ra sự khác biệt tầng lớp giữa anh và họ.Sự cao quý ấy như một bản tính đặc biệt của họ, cũng là thứ mà những người ở tầng lớp lao động như anh không thể có. Anh nhìn thấy rõ sự cách biệt đó, rất xa như núi có biển rộng.Lòng tự ti lại trào lên, khiến anh có cảm giác trước giờ mình chưa từng cảm thấy bản thân thấp kém như vậy.Chưa bao giờ!

“Anh Quán Ngữ, anh vẫn chẳng thay đổi chút nào.”Lâm Nhiên dường như nhận ra sự bốirối của Diệp Quán Ngữ nên cố gắng nhẹ nhàng kéo gắn khoảng cách của đôi bên: “Vừa rồi em có nghe dì Trân kể.Em rất biết ơn dì lúc nhỏ đã nuôi dưỡng trông nom em.Hiện giờ lại quay lại đây để giúp chăm sóc em và em trai, cả nhà chúng em rất biết ơn cô, nên em đã gọi cả Quán Thanh qua đây ở cùng. Mọi người vốn là người một nhà, anh đừng khách sáo.”

“Đúng vậy, mọi người ở cùng nhau vui lắm, vừa vặn có thể làm một chiếu bài.” Quán Thanh xét cho cùng vẫn còn trẻ, chỉ cần chỗ nào vui thì cái gì cũng có thể bỏ qua hết, chuyện lúc nhỏ cậu ta đánh nhau với Lâm Hy hình như cũng hoàn toàn quên sạch.

Mẹ anh, bà Lương Hỷ Trân nghe thấy tiếng ồn liền từ phòng bếp chạy ra, trông thấy Quán Ngữ liền biết mục đích anh tới. Bà vội kéo anh vào phòng bếp nói chuyện: “Quán Ngữ,con cũng đừng nghĩ nhiều.Mẹ chỉ muốn giúp thôi, Phó viện trưởng Lâm khi gửi đám Lâm Nhiên về nước đã đích thân đến nhà nhờ vả. Con nói người ta hiện giờ cũng là Hoa kiều, nhà có đầy tiền, có người nào mà không tìm được, nhưng vẫn muốn tìm lại bà con quen thuộc ngày xưa.Ba anhem Lâm Nhiên đều rất lễ độ, đều là những người học ở Tây về, nói chuyện hay và làm việc đều rất nhã nhặn, cũng là người học ở Tây về, để Quán Thanh ở lại học chút lịch sự của họ cũng tốt mà. Đã lớn như vậy rồi, chúng sẽ không đánh nhau như lúc nhỏ đâu, con cứ yên tâm đi.”

Diệp Quán Ngữ nhìn mẹ, những lời muốn nói lại nuốt ngược vào trong. Lúc đó anh nhìn thấy mâm cơm nóng hổi trong nhà bếp, đủ loại món ăn, mẹ chắc đã bỏ công sức rất nhiều để làm. Mẹ lúc nào cũng hết lòng đối xử tốt với người khác.Lời mẹ nói có lẽ cũng đúng, hơn nữa ở cùng anhem nhà họ Lâm có lẽ mẹ cũng không cô đơn nữa.Thế nhưng, là người một nhà, điều đó có thể không?Sự khác biệt về tầng lớp ấy,đâu phải cứ nói ra là có thể biến mất được.Diệp Quán Ngữ biết không thể thuyết phục được mẹ, nhưng cũng không biết phải làm sao hơn.

“Anh Quán Ngữ, anh cũng qua đây đánh ván bài đi.” Lâm Nhiên mỉm cười bước vào bếp, thân thiết đặt tay lên vai anh. “Để em giới thiệu cho anh một người bạn, cũng là anh em tốt của em, nào.” Nói rồi kéo Diệp Quán Ngữ ra phòng khách, chỉ vào một chàng trai trẻ đeo kính nói: “Đây là Thư Khang, bạn chơi từ nhỏ đến lớn của chúng em.”

Thư Khang vóc dáng cao lớn, vừa nhìn cũng biết là người có trí thức, anh vội đứng dậy bắt tay Diệp Quán Ngữ: “Chào anh, tôi được Lâm Nhiên kể về anh từ lâu, hôm nay mới được gặp, rất vui được gặp anh.”

Tất cả đều là lời nói giao tiếp ngày thường, nhưng khi Thư Khang nói lại rất tự nhiên, không hề có chút xã giao nào.

Diệp Quán Ngữ tuy mới hết cấp ba đã bỏ học để đi làm ở ngoài nhưng cũng là người bụng đầy sách vở.Dĩ nhiên, anh cũng không thể để mình quá thấp kém,anh thu lại sự tự ti của mình, lịch sự bắt tay từng người đang ngồi đó. “Đây là em hai của em, Trường Phong.” Lâm Nhiên chỉ vào chàng trai mặc quần bò nói, “Chúng em về nước cùng nhau, sau này mong được anh chiếu cố nhiều.”

Đó là lần đầu tiên anh gặp Đỗ Tường Phong, dáng người cao cao, tướng mạo anh tuấn, có thể coi là người có vẻ đẹp đậm chất “bụi”. Thế nhưng nụ cười lại đầy tà khí khác hoàn toàn với mấy người kia. “Lời khách sáo nói không nhiều, sau này mọi người là anhem với nhau.Có gì ngon có gì chơi thì cùng chia sẻ cho nhau.Có đánh nhau thì cứ tìm em!”Anh ta nói một tràng giống như tay giang hồ lão luyện. Thật ra anh ta cũng chỉ là một sinh viên.

“Em chỉ biết đánh nhau thôi, chẳng có cái gì hay cả!”Lâm Nhiên nói lời trách cứ em trai, nhưng ánh mắt lại chan hòa, có thể nhìn ra,anh rất yêu quý người em trai này.

Diệp Quán Ngữ ngồi nói chuyện với họ mới biết Lâm Nhiên hóa ra là một nghệ sĩ piano rất có tiếng ở nước ngoài, đã phát hành mấy đĩa đơn. Lâm Hy nhỏ hơn Lâm Nhiên vài tuổi, đang là sinh viên đại học y của tỉnh.Bố anh vốn là một bác sĩ, sau khi trở thành Hoa kiều cũng xây dựng một bệnh viện lớn ở Ly Thành, Lâm Hy chắc chắn sẽ trở thành người kế nghiệp cha.Thư Khang lớn hơn Diệp Quán Ngữ hai tuổi, cũng đang học ngành y, đang ở Thượng Hải làm nghiên cứu sinh, thấy nói là sắp đi du học.Trường Phong cũng giống anh trai Lâm Nhiên theo học âm nhạc, nhưng lại học violon, trên danh nghĩa là học ở trường âm nhạc, nhưng phần lớn thời gian là theo chân Lâm Nhiên. Nghe nói ngay cả thầy giáo ở học viện âm nhạc cũng không kéo violon hay bằng anh ta, còn thường bị anh kéo xuống bục giảng.Thế nhưng, Diệp Quán Ngữ nhìn bộ dạng bất cần đời của anh ta, chẳng thấy giống người học nhạc.Mặc quần bò rách, đeo dây chuyền bạc, điếu thuốc không lúc nào rời tay, điệu bộ ấy giống một thanh niên du thực nhiều hơn. Nhưng thật kỳ lạ, trên người anh ta lại có phong thái rất đặc biệt khiến anh ta có thứ ánh sáng khác anh, cũng khác người khác, hành động cử chỉ rất cả đều rất khoáng đạt, khi nói chuyện lại thích trêu chọc người khác, vẻ mặt lúc nào cũng đùa cợt.

Sau khi ăn cơm xong, mấy người trẻ tuổi cùng tụm lại tiếp tục đánh bài.

Diệp Quán Ngữ và Lâm Nhiên không chơi bài mà chỉ ngồi bên cạnh xem và nói chuyện.Dĩ nhiên câu chuyện không thể thiếu nói về âm nhạc. Điều khiến Lâm Nhiên rất kinh ngạc chính là Diệp Quán Ngữ rất hiểu về chủ để này Bachm Chopin, Liszt, Rachmanioff, tất cả các nhạc sĩ thiên tài đều được anh rành rọt kể ra. Nói đến văn học thì càng giỏi, nghe tên những sách mà Diệp Quán Ngữ đã đọc khiến Lâm Nhiên tự thẹn không bằng, cho dù bàn đến nhà văn nào anh cũng đều có kiến giải của riêng mình, lập luận rành rọt thấu đáo. Ngay cả những tác phẩm văn học cổ điển mà giới trẻ bây giờ không đọc, nào là Trang Tử, Mạnh Tử, Lão Tử đều được anh thuộc nằm lòng. Lâm Nhiên ngay lúc đó đã có cái nhìn khác với chàng thanh niên vốn có xuất thân bần hàn này.Anh tuy cơ cực bần hàn nhưng học thức uyên bác, đặc biệt là sự từ tốn trong lời nói của anh thật khiến người khác phải khâm phục. Diệp Quán Ngữ hoàn toàn không có ý khoe khoang tài học của mình, nhưng dường như nó vẫn vượt trội trên tất cả mọi người, vầng trán như có ánh sáng chói lóa khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Anh giỏi quá, anh Quán Ngữ!” Lâm Nhiên hai mắt sáng bừng nhìn Diệp Quán Ngữ đầy thán phục, phát ra câu nói từ tận đáy lòng, “Em dốt tiếng Trung lắm, sau này chắc phải nhờ anh chỉ bảo nhiều. Chỉ vì tiếng Trung không thông thạo nên cha em mới đưa bọn em về nước, nói là chúng em quên gốc, ngay cả tiếng nói tổ tiên cũng không biết.”

Đỗ Trường Phong ở bên cạnh nói xen vào: “Làm ơn đi! Anh đừng kéo ông già vào đây, em nghe mà nổi cả da gà rồi đây này.Nói rõ thế này, sau này muốn viết gì làm trò gì thì cứ đến nhờ vả anh Quán Ngữ là được rồi.”

“Cậu, cái tên này đúng là hết cách.” Thư Khang ngồi đối diện anh ta cười ha hả.

“Đánh bài, đánh bài, cái gì mà hết cách với chả không hết cách, động cái là nhắc đến tổ tiên, em chỉ biết tổ tiên mình là khỉ.”Đỗ Trường Phong bật cười, chỉ vào những người khác nói: “Các anh cũng vậy, nói đến cùng, chúng ta đều là người một nhà, người một nhà…”

Lâm Hy gật đầu lia lịa: “Anh hai nói chí phải, chúng ta đều là khỉ.”

Cả nhà ai nấy lại cất tiếng cười vang.

….

“Bụp!” Âm thanh ấy khiến Diệp Quán Ngữ giật mình sực tỉnh.

Anh hoảng loạn nháo nhác nhìn quanh, lúc này mới nhìn thấy có đứa trẻ trong ngõ đang đốt pháo.

Anh lại nhìn vào khoảng vườn phía sau cửa sắt, im lặng như tờ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hoặc là tất cả mọi thứ đều đã xảy ra.Người còn sống, kẻ đã chết, chẳng qua đều chỉ là một giọt nước mắt, một tiếng thở dài trong thoáng chốc, hay chỉ là một câu nói tự hỏi chính mình.

Thật lòng anh không muốn nhớ về quá khứ. Những mảnh vỡ kí ức ấy đã trở thành một vết thương lòng, không thể nào xóa bỏ.Rất nhiều đêm cô đơn, anh trằn trọc thao thức, vết thương ấy lại mơ hồ như đang rỉ máu.Giống như lúc này, khi anh nhìn khoảng vườn bỏ hoang ấy cảm giác chán ghét lại ùa về. Những người ấy, những chuyện ấy chẳng đem lại cho anh nhiều niềm vui và hạnh phúc, vậy thì việc gì anh phải nhớ về nó?Anh đứng dậy, phủi tuyết bám trên áo chuẩn bị rời đi.

Chợt có tiếng chuông điện thoại. Là tổng quản Lữ gọi.Trong âm thanh ồn ào, anh chỉ nghe thấy một câu: “Giám đốc Diệp, tôi vừa nhận được tin, Lâm Duy tối qua bị đâm chết ở cầu Mặc Hà.”

Nơi nối liền giữa Ly Thành và Đồng Thành là một con sông nước chảy xiết, tên con sông đó là Mặc Hà. Nhưng nhiều người ở đó lại gọi nó là sông “đau thương”.

Cũng không biết là nguyên nhân gì khiến rất nhiều người trong thành phố chọn nơi này để quyên sinh, thường có nhiều người nhảy cầu tự vẫn, năm nào cũng có người vùi xác dưới lòng sông.Mỗi khi đến ngày mưa, đứng trên cây cầu này thường thấy tiếng rên khóc phảng phất vang trên sông.Cho dù là ngày hè nóng bức, đứng trên cầu hóng gió cũng cảm thấy gía lạnh. Nếu người nào đó có tâm trạng u uất mà lại ra đây hóng gió, nhìn ra dòng nước cuồn cuộn chảy về đông này lòng rất dễ nảy ra ý định quyên sinh, sông ‘đau thương’ thành tên từ lúc đó.

Sau đó, vì muốn chấm dứt việc tự sát, các ngành liên quan tại địa phương đành tập trung nhân viên tình nguyện đi tuần tra trên sông, vì vậy trên bờ cũng thường thấy có người giám sát. Diệp Quán Ngữ cũng may mắn từng được một nhân viên tuần tra cứu sống.Mười bảy năm trước sau khi tòa án phát quyết, anh đã không chịu nổi đả kích nên vào một đêm gió lộng đã đứng trên cầu nhảy xuống. Cuối cùng không chết vì được cứu.

Diệp Quán Ngữ lúc trở về Đồng Thành đã đi qua cầu Mặc Hà, kêu lái xe dừng ở đầu cầu rồi tự đi bộ qua cầu.Dòng xe đi lại trên cầu vẫn nối tiếp nhau, thật chẳng nhìn ra mấy giờ trước trên cầu đã xảy ra án mạng.Bên lan can có mấy cảnh sát đang đứng nói chuyện, một người khác đang chụp hiện trường.Vết máu ở đó dĩ nhiên đã được gột sạch, nhưng trong lớp tuyết tích trên đường vẫn còn sót lại vài vết máu đỏ trong vô cùng đáng sợ.

Một người còn sống khỏe mạnh mười mấy giờ trước, giờ đã thành hư không.

Diệp Quán Ngữ nheo mắt nhìn lòng sông nước đang cuồn cuộn chảy về xa, vẻ mặt không chút biểu cảm. Đây là nét quen thuộc của anh, mỗi lần suy nghĩ điều gì anh cũng nheo mắt, ánh mắt lạnh buốt như băng, bất cứ âm mưu thủ đoạn gì cũng không thoát khỏi đôi mắt tinh tường ấy.

Diệp Quán Ngữ đến thẳng văn phòng tổng giám đốc ở trụ sở chính công ty Mậu Nghiệp của Diệp thị. Người ta thường nói sau trận tuyết rơi sẽ thấy trời nắng, thế nhưng đêm qua tuyết không ngừng trút xuống mà hôm nay trời lại đổ mưa.Mưa càng lúc càng to, tầm nhìn bị mờ dần, hơi nước tích đọng trong phòng.Bên ngoài bức tường kính kia, thành phố ồn ào bỗng chốc như một thế giới không có âm thanh, tất cả vụt qua trước mắt giống hệt một cảnh quay lướt dài trong phim.

Diệp Quán Ngữ đã hẹn gặp luật sư.Âu Dương Chiêu là luật sư nổi tiếng trong nước. Diệp Quán Ngữ và ông là bạn bè lâu năm, nói chuyện rất hợp. Khác với hình tượng cốt cán tinh anh của những luật sư bình thường, Âu Dương Chiêu rất béo.Một chiếc sôpha dành cho một người bình thường ngồi sẽ không chứa nổi thân hình của ông, nên khi ngồi chắc chắn phải ngồi vào sô pha rộng. Diệp Quán Ngữ biết ông sau một vụ kiện xuyên quốc gia, lúc đó tập đoàn Diệp thị bị cuốn vào vụ kiến bán phá giá.Phía Mỹ đã thu giữ một lượng hàng lớn của Trung Quốc, thua vụ kiện này hiển nhiên tổn thất rất nghiêm trọng, Âu Dương Chiêu lúc đó đã tự giới thiệu mình ra tranh tụng, chủ động giúp Diệp thị cãi vụ kiện này, hơn nữa còn không lấy một đồng thù lao nào với lý do là thấy gai mắt trước thói vô lý ngang ngược của Mỹ. Diệp Quán Ngữ vốn đã thành lập một đoàn luật sư,nhưng trong phiên tòa đầu tiên ở Los Angeles lại bị thua thảm hại.Trong lúc Diệp Quán Ngữ ảo não, thôi thì còn nước còn tát bèn đồng ý để Âu Dương Chiêu làm luật sư biện hộ cho mình. Hôm mở tòa, Diệp Quán Ngữ còn chán chẳng buồn đi, một mình đi California tắm nắng, không ngờ ở đó anh lại nhận được tin mừng ở Los Angeles, nói là phiền tòa lần hai này phía Trung Quốc thắng.

Diệp Quán Ngữ rất đỗi vui mừng. Đến phiên chung thẩm còn đặc biệt bay tới Los Angeles, nhìn thân hình ục ịch của Âu Dương Chiêu chẳng khác nào một chú chim cánh cụt lăn qua lăn lại ở tòa án nước Mỹ, anh vừa buồn cười vừa thầm toát mồ hôi.Cuối cùng, Âu Dương Chiêu nhờ vào cái mồm sắc bén của mình đã luôn miệng thao thao bất tuyệt, không cho đối phương có cơ hội công kích lại.Thắng được vụ kiện ấy, Diệp Quán Ngữ và Âu Dương Chiêu gặp nhau chỉ tiếc là quen biết muộn rồi kết thành bạn chí cốt. Diệp Quán Ngữ không chỉ mời ông làm luật sư cố vấn vĩnh viễn cho công ty, mà còn giao vụ án Quán Thanh cho ông, hy vọng có thể để chân tướng vụ việc được phơi bày trước toàn dân thiên hạ trong những năm tháng anh còn sống, để Quán Thanh dưới suối vàng cũng được yên lòng nhắm mắt.

Hai người gặp nhau trong văn phòng dĩ nhiên là để bàn về vụ án gϊếŧ người ở cầu Mặc Hà vừa mới xảy ra.Âu Dương Chiêu quét nhìn anh một lượt, đôi mắt híp tịt dưới cặp kính dày cộm.

Diệp Quán Ngữ thản nhiên lắc đầu: “Không phải tôi làm, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.”

Âu Dương Chiêu lấy ngón tay nhẫn nhẫn của mình chỉnh kính, như có ý không thể tin. Diệp Quán Ngữ cũng chẳng thèm giải thích.

Âu Dương Chiêu cũng không truy vấn thêm. Đã là bạn bè nhiều năm, ông biết chuyện mà Diệp Quán Ngữ muốn nói thì chắc chắn sẽ nói, không muốn nói thì có cạy mồm cũng không hé nửa lời.

“Anh nghĩ là ai làm?” Diệp Quán Ngữ đứng trước cửa sổ, làm khói thuốc nhàn nhạt bay ra từ miệng làm bóng người anh trở nên xa cách lạ thường.

“Khó nói! Có thể là kẻ thù, cũng có thể là gϊếŧ người cướp của, bây giờ chưa thể vội vàng đưa ra kết luận.” Âu Dương Chiêu nhìn bóng của Diệp Quán Ngữ qua làn khói thuốc, vẻ mặt như cười như không, “Nếu là kẻ thù, thì ông tổng giám đốc Diệp đây là kẻ bị tình nghi lớn nhất.Anh đã chuẩn bị tâm lý chưa, cảnh sát sẽ tìm anh bất cứ lúc nào.”

Diệp Quán Ngữ xoay người lại: “Ý của anh là, có khả năng tôi bị vu oan ở đây?”

Âu Dương Chiêu xòe hai tay sang hai bên “Chuyện bây giờ còn chưa rõ ràng, bất cứ khả năng gì cũng không thể bỏ qua”Nói rồi Âu Dương Phong khó nhọc đứng dậy đi về phía trước, chợt nói: “Hôm nay tôi đến là có chuyện muốn thông báo cho anh biết, chắc chắn anh sẽ không thể ngờ tới đâu.”

“Chuyện gì?”

“Liên quan đến vụ án của em trai anh.Tôi phát hiện ra manh mối mới, nhưng vẫn chưa thu nhập đủ chứng cứ. Nếu những suy đoán của tôi một khi được chứng thực…”

“Thì thế nào?”Diệp Quán Ngữ sốt ruột hỏi dồn.

Âu Dương Chiêu mỉm cười bí hiểm, nhưng không đáp lời.

“Anh đừng có ỡm ờ như vậy, rốt cuộc thế nào?” Diệp Quán Ngữ hiếm khi thiếu kiên nhẫn như vậy. Đúng lúc đó, thư ký Phương của Diệp Quán Ngữ đưa cà phê lên cho hai người. Đợi cho thư ký Phương ra khỏi cửa Diệp Quán Ngữ liền vội hỏi lại:

“Nhà họ Lâm còn có bí mật?”Trong mắt Diệp Quán Ngữ lóe ra một tia kinh ngạc.

Âu Dương Chiêu nhấc tách cà phê lên: “Anh đừng sốt tuột.Khi chưa được chứng thực, tôi sẽ không nói đâu. Đến lúc đó tự nhiên anh sẽ biết. Tôi dám đảm bảo, chuyện này anh sẽ còn vui mừng hơn tập tài liệu của Lâm Duy.Bí mật của nhà họ Lâm đúng là đào mãi không ngán…”Nói rồi, ông nhấp nhấp ngụm cà phê, miệng tấm tắc khen, “Ừ, cà phê cô Phương pha vẫn là ngon nhất,cà phê chính cống…”

Nói rồi Âu Dương Chiêu lại cười lạnh: “Những gia đình lớn như họ đã trải qua mấy đời sóng gió, những chuyện được giấu đi nhiều vô số kể, nhìn bên ngoài thì hào nhoáng, thực ra bên trong lại vô cùng tồi tệ.”

“Vậy thì anh tiếp tục đào đi, đào cả mồ mả tổ tông chúng ra cũng không hề hấn gì.”

“Xem anh nói kìa, tôi không phải nhà khảo cổ đâu nhé.”

“Anh không cảm thấy thú vị sao?Xé từng lớp, từng lớp da của chúng ra, nhìn rõ hết thịt của chúng, rồi gõ thử vào xương, xem thử người nhà đó đã bị nát rữa đến mức nào rồi..”

Âu Dương Chiêu chăm chăm nhìn Diệp Quán Ngữ, hồi lâu không dám ho he tiếng nào.

“Anh nhìn tôi làm gì, có phải thấy tôi điển trai quá không?”Diệp Quán Ngữ rất ít khi đùa, dáng vẻ lúc nhàn nhã trông vô cùng thu hút.

“Trước giờ anh đều đẹp hơn tôi, có điều tôi lại cảm thấy, hình như anh còn thích hợp làm bác sĩ hơn cái tên Lâm Hy nhà họ, anh rất có khiếu về ngàng giải phẫu…”

“Không sai, tôi đang muốn mổ xẻ chúng đây, haha!” Diệp Quán Ngữ cười lớn đáp.

Thêm Bình Luận