Chương 1: Ta sống 10 vạn năm

"Theo các phương tiện truyền thông có liên quan đưa tin, các chuyên gia trong thành phố của chúng ta đã phát hiện ra một ngôi mộ cận đại trong dòng suối trên núi Tây Kiến, và hơn 300 di vật văn hóa quý giá đã được tìm thấy trong ngôi mộ."

"Có những văn vật cổ xưa được nghi ngờ là từ thời Đường Vũ hoặc thậm chí sớm hơn, chúng có thể giải thích cho những lỗ hổng trong lịch sử nước ta ..."

Việc phát hiện ra các di tích văn hóa cổ đại ở thành phố Thanh Châu đã thu hút vô số chuyên gia và học giả.

Cùng lúc đó, trên sườn núi Tây Kiến, Tô Dật mặc một bộ áo dài đi bộ trên con đường đá xanh trong suối, xung quanh là những người đến tham quan, nhộn nhịp và huyên náo.

"Năm mươi năm trước, nơi này vốn là núi non khô cằn, rất ít người tới đây, không nghĩ tới hiện tại lại biến hóa lớn như vậy."

Tô Dật nhìn người đi đường xung quanh, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại sâu như biển, khuôn mặt thanh tú, nhìn qua chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng ai có thể ngờ được người thanh niên này đã sống không biết bao nhiêu năm tháng.

Vô số ký ức tràn về.

Ngày xửa ngày xưa, đầy trời thần phật tranh đấu với nhau, nhưng chỉ vì chọc giận Tô Dật liền bị hắn một chưởng kết thúc toàn bộ thời đại.

Sau đó, Tô Dật đã dạy con người cách tạo ra lửa, dạy Thần Nông phân biệt dược, dạy Đại Vũ trị thủy từ đó loài người phát triển thịnh vượng.

Đối với Tô Dật, đó đã là một thời đại rất gần.

Sau đó, Tô Dật không muốn bởi vì chình mình mà cả thế giới thay đổi.

Nhưng mọi thứ không như mong muốn!

Nhân loại đã xây dựng đền thờ của hắn ở khắp mọi nơi, hằng ngày cung phụng hắn.

Trụ vương chỉ vì phỉ báng hắn mà rước họa diệt quốc.

Tô Dật không muốn ai nhớ đến sự tồn tại của mình nữa nên đã bắt mọi người phỏng theo những câu chuyện thần thoại lịch sử và sáng tạo ra Bàn Cổ Nữ Oa.

Về sau, Doanh Chính may mắn bái hắn làm thầy, sau ba tháng làm môn hạ của Tô Dật, y đã thống nhất lục quốc.

Tần Thủy Hoàng từng thỉnh giáo Tô Dật làm thế nào để trường sinh bất lão.

Tô Dật chỉ cười nhẹ, bản thân hắn cũng không biết tại sao mình có thể trường sinh bất lão.

Tần Thủy Hoàng cũng cho xây dựng một cung điện dưới lòng đất đặc biệt để thờ tượng của hắn, ngày nay được gọi là lăng mộ của Tần Thủy Hoàng.

...

Tô Dật mấy năm nay cũng chỉ điểm quá một ít nhân tài đáng bồi dưỡng, phàm là đã chịu qua Tô Dật chỉ điểm đều vang danh sử sánh. Tuy nhiên, những đệ tử đó đã qua đời từ lâu, chỉ còn Tô Dật là còn sống.

Hắn vẫn nhớ lần cuối cùng hắn ngủ thϊếp đi là tháng 9 năm 1945 sau Công nguyên.

Vào thời kỳ chống Nhật chiến tranh, Tô Dật sống trong núi sâu một thời gian dài, bước ra khỏi núi sâu, nhưng phát hiện ra rằng Trung Quốc đang bị quân Nhật xâm chiếm, trong cơn thịnh nộ, một chưởng hạ xuống đất nước Nhật Bản.

Điều này cũng trở thành sự cố yzd ở Hiroshima nổi tiếng.

Tô Dật không còn quan tâm đến những gì thế hệ tương lai sẽ nói.

Chỉ là lần này tỉnh lại, trong lòng hắn tự dặn dò mình, tuyệt đối không nên vì chính mình vui giận mà thay đổi hình thái tồn tại của cả thế giới.

Năm mươi năm đối với Tô Dật chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với người bình thường mà nói, đã là nửa đời thăng trầm.

“Không biết những người đó có con ở đó nữa không.” Ánh mắt Tô Dật bình tĩnh nhưng tràn đầy bi thương. Hắn mặc áo dài màu đen đi giữa du khách, đã hấp dẫn vô số ánh mắt.

"Có đoàn phim nào trên núi Tây Kiến sao? Người này đến đây để quay phim sao?"

"Tôi không biết, nhưng anh chàng này trông rất đẹp trai, cũng không biết anh ấy đóng phim gì."

"Khí chất trên người anh ấy thật đặc biệt, tôi không biết phải diễn tả như thế nào."

...

Những người đi bộ vội vã đi ngang qua Tô Dật không thể không xì xào bàn tán.

Tô Dật từng sống trên đỉnh núi Tây Kiến, trước khi chìm vào giấc ngủ còn ra lệnh giải tán những người xung quanh, ngoại trừ quản gia. Nếu y còn sống, chắc hẳn vẫn còn canh giữ trong nhà.

Trên đường đi, Tô Dật cũng nghe được nhiều lời xì xào bàn tán của nhiều du khách và người qua đường biết được rằng trên núi có một vị tiên sống rất thông thạo đoán mệnh bói toán.

Tô Dật không khỏi lắc đầu, ai đi theo hắn đều có thu hoạch, năm đó quản gia Khương Trường Phong đã học được một số mánh khóe nhỏ như xem bói và phong thủy, bây giờ y được coi như thần tiên sống.

Thuật phong thủy và xem bói không là gì đối với Tô Dật, nhưng người bình thường thực hành nó, nếu họ vọng ngôn, thì tổn hại bản thân sẽ vô cùng lớn, nếu Khương Trường Phong nổi tiếng như vậy, điều đó có nghĩa là hắn thường xuyên chỉ điểm cho người khác. Không phải là tự tìm đường chết sao?

Tô Dật không khỏi tăng tốc một chút, hắn không thích đoán trước tương lai, hắn vốn đã trường sinh rồi, nếu còn biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, chẳng phải càng thêm nhàm chán sao?

Chỉ là trong lòng hắn đột nhiên có dự cảm, hôm nay Khương Trường Phong có thể sẽ gặp nạn.

Khương Trường Phong được mọi người trên thế giới biết đến, bất cứ ai có thể gập y và được y chỉ điểm đều trở lên giàu có.

Điều quan trọng nhất là y là bạn thân của một số đại gia trong nước, trong các dịp lễ hội, xe sang xếp hàng dài dưới chân núi Tây Kiến, người đến viếng thăm đều là các quan chức, danh nhân.

Ngay cả Lâm Thiên Dương, người giàu nhất Trung Quốc, khi còn sống cũng không dám khinh thường y.

Khi Tô Dật đến đỉnh núi, hắn nhìn thấy ngôi nhà cũ mình từng ở, sau năm mươi năm, nó vẫn như cũ, lẽ ra nó phải được sửa chữa lại.

Hơn nữa nơi này căn bản không có khách du lịch, bởi vì bên ngoài trong vòng trăm mét khắp nơi đều là bảo vệ canh giữ đề phòng có người bừa bãi xâm nhập. Thật sự là mười bước canh gác, năm bước canh giữ, toàn bộ căn nhà đều bị bảo vệ vây lại chặt chẽ.

Rất nhiều người muốn gập Khương Trường Phong, chỉ có thể đợi ở xa xa trên bàn đá.

Tô Dật đi vài bước về phía ngôi nhà cổ, ngay lập tức một nhân viên bảo vệ đến hỏi anh ta.

"Ngươi là ai? Đến đây làm gì?"

Nhiệm vụ của nhân viên bảo vệ ở đây là ngăn chặn những bình thường, dù sao Khương Trường Phong không phải ai cũng gập mặt.

Tô Dật còn chưa kịp mở miệng, hai phú nhị đại ngồi cách đó không xa đã phá lên cười.

"Ồ, trang phục của tiểu tử này thực sự đặc biệt, nó không nghĩ rằng nó có thể gặp Khương tiên sinh bằng cách ăn mặc như thế này?"

"Đứa ngốc! Cho dù Lâm lão gia tử muốn đi vào, cũng sẽ phái người đăng thiệp trước một tuần, tiểu tử này cũng không biết từ đâu tới."

Tô Dật quay đầu lại, nhìn hai chàng trai trẻ một cách thờ ơ.

Khoảnh khắc hai người chạm mắt với Tô Dật, họ bất giác ngậm miệng lại.

Trong lòng bọn họ không biết vì sao lại tràn đầy sợ hãi, chỉ một ánh mắt đã khiến hai vị phú nhị đại không sợ trời không sợ đất phải run rẩy, ngay cả dũng khí nói chuyện cũng không có.

Tuy nhiên, bao an đã nhận thấy điều bất thường, cảnh giác mà nhìn Tô Dật, quát: “Nói ngươi đâu! Nơi này không phải ngươi nên tới địa phương, chạy nhanh đi! Không nên ép ta động thủ!”Tô Dật phớt lờ anh ta, bởi vì vào lúc này, Khương Trường Phong đã biết hắn trở lại.

Kéo két!

Cánh cửa của ngôi nhà cổ từ từ mở ra, một ông lão mặc bộ quần áo vải lanh màu trắng với mái tóc bạc đi ra.

Những người đang ngồi may mắn chờ đợi cơ hội đều đứng dậy.

"Khương tiên sinh ra ngoài rồi!"

"Chẳng lẽ là ông ấy muốn gặp ta?"

"Không nên ôn ào, nếu quấy rầy tiên sinh, sẽ đắc tội nặng."

Tất cả những người đang chờ đợi trên đỉnh núi đều lo lắng nhìn Khương Thừa Phong, nhân viên bảo vệ đứng chặn trước Tô Dật cũng nhanh chóng cung kính đứng dậy, không dám nói chuyện.

Chỉ có Tô Dật đứng tại chỗ, xa xa nhìn Khương Trường Phong.

Nếp nhăn đã hiện rõ trên khuôn mặt Khương Trường Phong, dấu vết năm tháng khắc sâu trên khuôn mặt y. Ngay khi nhìn thấy Tô Dật, Giang Trường Phong không kìm được nước mắt, lảo đảo đi về phía hắn.

Tô Dâth cũng sải bước đi tới, bảo vệ muốn ngăn cản, nhưng sau một khắc, Tô Dật đã xuất hiện trước mặt Khương Trường Phong.

Đầu óc những người xung quanh trống rỗng, giống như vừa rồi thời gian dừng lại, bọn họ không nhớ rõ Tô Dịch đi ngang qua như thế nào.