Chương 10: Rất lợi hại sao

“Tô Dật phải không? Chúng ta đã bị ngươi hại thảm, hiện tại ngay cả cửa bọn họ cũng không cho chúng ta ra!”

Tiểu mập mạp buồn rầu ngồi ở trên giường, nói:

“Tí nữa Dư thiếu tìm ngươi phiền toái, ngươi đừng kéo chúng ta vào, chúng ta cũng không thân à.”

Tô Dật hoàn toàn không hoảng sợ, cười nói: “Các ngươi thật sự muốn ra ngoài, ta có thể mang các ngươi đi ra ngoài.”

“Ngươi biết hiện tại bên ngoài có bao nhiêu người không? Diệp Hổ là chủ tịch câu lạc bộ taekwondo tự mình chặn cửa, ngươi dẫn chúng ta ra ngoài? Ngươi làm sao mang chúng ta ra ngoài?”

Vương Tuấn Lâm cảm thấy mình thât xui xẻo, hắn chỉ là ở cầu thang gặp qua Tô Dật, thuận miệng nói vài câu, trước đó còn nói phần mộ tổ tiên của người ta phong thuỷ không tốt đâu, lúc này phần mộ tổ tiên nhà hắn phong thuỷ mới không tốt đi. Tai bay vạ gió cũng chỉ có hắn như vậy thôi à. Tô Dật bị Dư Ngân Hà nhằm vào, đó là vì y chọc giận người ta, nhưng hắn đây làm gì có chiêu chọc ai. Hắn như vậy chính là nằm không cũng trúng đạn à!

“Chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo? Rất lợi hại sao?”

Tô Dật cũng biết về Taekwondo. Bắt đầu từ năm 1955, môn võ này mới được đổi tên thành như hiện tại.

Nhiều năm như vậy, Tô Dật luôn cố gắng để khống chế sức mạnh của mình giống như một người bình thường , hắn sẽ cố gắng để sức mạnh của mình chỉ bằng đối thủ, cho đến tận bây giờ, hắn cảm thấy thực sự bất lực.

Trước đây thời kỳ thần Phật, yêu quái hoành hành, đánh nhau cũng được, đánh nhau cũng có chút thú vị. Sau này cũng có một số cao thủ võ lâm, đơn thuần là so về sức mạnh thể chất và chiêu thức biến hóa, hắn liền miễn cưỡng lại hạ thấp lực lượng của chính mình. Thẳng đến vũ khí nóng thời đại, cũng còn có điểm ý tứ.

Nhưng hiện tại không phải thời đại hòa bình sao?

Theo hắn, cái gọi là Taekwondo quá ấu trĩ. Nó cũng đượi gọi là võ thuật sao?

“Ngươi hỏi ta, hắn lợi hại sao?”

Vương Tuấn Lâm hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Lần trước có một đội trưởng đội bóng rổ cùng hắn đánh một trận, y cao 1m9. Sau nửa tháng, người nọ hiện tại còn nằm ở bệnh viện. Thân thể gầy yêu của ngươi, làm sao có thể chiu được?”

Tô Dật gật đầu nói: “Có lẽ là chịu được, nhưng ta không muốn cùng hắn đánh nhau, như vậy thật khí dễ người.”

Vương Tuấn Lâm chỉ vào Tô Dật rồi nói: “Được! Ngươi tiếp tục chém gió đi! Mẹ nó điên thật! Còn nói Dư Huy Âm mua đồ cho ngươi, nếu nàng có thể cho ngươi mua đồ, hiện tại ta liền ăn luôn màn hình máy tính.”

Tô Dật liếc nhìn màn hình máy tính họ vừa đặt xuống, nghiêm túc hỏi: “Thứ này có thể ăn sao?”

“Chết tiệt!”

Vương Tuấn Lâm thiếu chút nữa bị tức chết. Thứ này có thể ăn sao? Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Dật, đây là điều mà người bình thường có thể hỏi sao?

Tô Dật không nói chuyện nữa, khi hắn tiến vào liền nhìn thấy tiểu mập mạp đang chơi game, hắn lén nhìn, nhưng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ. Quả nhiên, thời đại này thay đổi quá nhiều, có rất nhiều thứ cần phải học lại, lựa chọn ở ký túc xá thật là đúng.

Bọn họ chờ ở ký túc xá mười phút. Dư Ngân Hà dẫn một nhóm người trở lại dưới lầu ký túc xá nam, thấy Dư Huy Âm còn chưa đi, nàng đã ý thức được tình huống không đúng lắm.

Hành lang lầu ba ký túc xá nam chật ních người, hiển nhiên đã xảy ra chuyện lớn. Mọi người ở phụ cận ký túc xa vẫn đang tiếp tục đổ về.

“Dư Ngân Hà! Ngươi đang làm gì? Ta bảu ngươi mua đồ, tại sao ngươi lại làm ầm lên như thế?”

Dư Huy Âm thiếu chút nữa bị đệ đệ làm cho tức chết rồi, đây rõ ràng chính là muốn nhằm vào Tô Dật a, nàng có thể không tức giận sao?

Dư Ngân Hà vừa rồi còn rất giống một đại ca nhưng đối mặt với sự chất vấn của Dư Huy Âm, hắn chỉ có thể tươi cười nói:

“Ngươi làm sao vậy? Ta mua nhiều đồ như thế thì làm sao có thể môt mình xách nổi.”

Dư Huy Âm đem Dư Ngân Hà kéo đến bên cạnh, nghiêm túc mà nói: “Ta đã nói cho ngươi, không được chọc giận hắn! Không được chọc giận hắn! Ngươi nghe không hiểu sao?”

Dư Ngân Hà cười cười, nói: “Tỷ, tiểu tử kia chắc chắn là trong nhà cho ngươi an bài đối tượng xem mắt, dù sao ngươi cũng không thích hắn, ta làm hắn biết khó mà lui, này không được sao? Kể cả bị gia gia biết đến, chẳng lẽ còn có thể đánh chết ta hay sao?”

Hắn không biết, nếu gia gia phát hiện hiện tại làm sự tình, cho dù không đánh chết hắn, ít nhất cũng là sống dở chết dở. Dư Quốc An thấy Tô Dật đều phải quỳ, hắn làm như vậy rõ ràng là tìm đường chết, hơn nữa còn kéo cả gia tộc chết chung.

Dư Huy Âm sâu kín nói: “Ta cảm thấy nếu gia gia phát hiện, hắn thật sự có khả năng đánh chết ngươi!”

“A! Ta không tin! Tiểu tử kia là con nhà ai à? Tô Dật? Kim Môn Tô gia?” Dư Ngân Hà hừ nói, “Liền tính là Kim Môn Tô gia, cũng không tính cái gì à.”

“Ta cũng không biết, ngươi cũng đừng hỏi ta, dù sao ngươi chớ chọc hắn là được.” Dư Huy Âm chau mày, nói:

“Nếu ngươi không muốn đưa thì cũng đừng đưa, ta chính mình đi lên.”

Nói xong thế nhưng thật sự hướng ký túc xa nam sinh đi rồi.

“Ta đưa!” Dư Ngân Hà vội vàng hô lên, làm hắn tỷ tỷ đi vào ký túc xá nam đưa đồ dùng sinh hoạt cho nam nhân khác? Ngay cả hắn cũng chưa có đãi ngộ này à! Làm sao Dư Ngân Hà có thể cho phép loại chuyện này phát sinh?

“Vậy ngươi cũng đừng sinh sự! Ta ở dưới nhìn.”

Dư Huy Âm tuy rằng không biết chi tiết gia thế của Tô Dật, nhưng gia gia cũng đã cẩn thận phân phó qua, làm nàng cảm giác được hắn rất coi trọng Tô Dật. Nếu Dư Ngân Hà thật sự đem Tô Dật chọc giận, cuối cùng xui xẻo khẳng định là Dư Ngân Hà.

“Hảo hảo hảo! Tỷ cứ yên tâm đi!” Dư Ngân Hà nói xong vẫy vẫy tay với đám người phía sau, nói:

“Đều cùng ta đi lên đưa đồ.”

Trong đám người phía sau Dư Ngân Hà kỳ thật cũng có rất nhiều người theo đuổi Dư Huy Âm, nhìn tư thế này rõ ràng là Dư Huy Âm làm bọn họ tới đưa đồ, cho nên bọn họ cũng rất muốn nhìn xem người này có gì đặc biệt.

Một đám người đi lên nam sinh phòng ngủ, dưới lầu cũng vây quanh không ít người xem náo nhiệt.

Lúc này, Tô Dật vẫn đang ngồi ở phòng ngủ chờ đợi. Dư Ngân Hà đi tới cửa, một chân liền đá văng cửu phòng ngủ, phía sau một đám nam sinh dũng mãnh đi vào. Sau đó đem cửa khóa trái. Dư Ngân Hà đi vào liền thấy được Tô Dật, nhưng cũng chỉ là nhướng mày, ánh mắt đảo qua trong phòng ngủ bốn người, hỏi:

“Ai là Tô Dật?”

Phòng ngủ ba người kia động tác nhất trí mà chỉ vào Tô Dật.

“Ngọa tào! Thật là ngươi a?” Dư Ngân Hà tức cười, “Xem ra thật là oan gia ngõ hẹp, ngươi là Tô Dật a?”

Tô Dật gật gật đầu, cười nói: “Cảm ơn ngươi cho ta đưa đồ vật.”

“Đưa ngươi đại gia đâu?” Dư Ngân Hà hỏi, “Ngươi là Kim Môn Tô gia? Ta cảnh cáo ngươi, ly tỷ của ta xa một chút, đừng tưởng rằng trong nhà chỉ định hôn sự liền định rồi, ta Dư Ngân Hà không đồng ý, ai nói cũng không là gì hết!”

“Kim Môn Tô gia?” Tô Dật nói, “Ta không phải Kim Môn.”

Dư Ngân Hà hỏi: “Ba ngươi có phải là Tô Trường Thu không?”

Tô Dật lắc đầu nói: “Ta nghĩ là ngươi hiểu lầm, ta ở tại Ngô Đồng phố, không có gì bối cảnh, cũng không phải hào môn con cháu, cùng tỷ tỷ ngươi cũng hoàn toàn không quan hệ.”

Không phải hào môn con cháu sao? Dư Ngân Hà suy nghĩ lúc lâu cũng không biêt ở đâu liền hỏi người bên cạnh:

“Ngô Đồng phố ở đâu?”

Người bên cạnh cũng sửng sốt hồi lâu, ngập ngừng nói:

"Khu phố cổ bên ngoài Đường vành đai năm hình như có phố Ngô Đồng."