Chương 11: Vẫn là mũi đi

“Khu phố cũ?” Dư Ngân Hà trên mặt biểu tình có chút đặc sắc, “Ngươi thật không phải người của Kim Môn Tô gia?”

Tô Dật hỏi ngược lại: “Ta có nói ta là người của Kim Môn Tô gia sao?”

"Vậy ngươi lấy cái gì mà đối với ta kiêu ngạo như thế?" Vu Tinh Hà cười lạnh một tiếng.

"Một người nghèo sống ở khu phố cổ đúng không? Ta mua đồ cho ngươi, bây giờ ngươi phải đưa tiền cho ta. Mười vạn. Nếu ngươi không trả tiền, hôm nay chuyện này không yên đâu."

Tô Dật cười nói: “Ta nào có tiền a. Nếu ta có tiền, ta khẳng định sẽ không nhờ Dư Huy Âm giúp ta mua đồ.”

Ngọa tào?

Trong phòng ngủ một đám người nghe hắn nói thế đều sửng sốt. Logic này có thể nói không chê vào đâu được. Hắn thậm chí không có tiền để mua đồ dùng sinh hoạt, tại sao hắn có thể nghèo đến như vậy? Đây là muốn ăn cơm mềm a.

Dư Ngân Hà cắn răng hỏi: “Ngươi là cảm thấy ngươi thực hài hước, hay là ngươi soái đến mức tỷ của ta đều phải si mê sao?”

Tô Dật rầu rĩ mà nói: “Đều đúng đi.”

Gan.

Dư Ngân Hà cảm giác ngực của mình có điểm khó chịu, cùng tiểu tử này nói thêm hai câu nữa, hắn chắc sẽ bị tức chết mất.

“Đánh hắn.”

Dư Ngân Hà không nghĩ lại nhiều lời, vẫn là nắm tay giải quyết vấn đề mới là trực tiếp nhất. Nói xong hai chữ đơn giản như vậy, hắn liền xoay người sang chỗ khác, lười xem Tô Dật bị tấu thảm bộ dạng.

Phía sau Dư Ngân Hà, chủ tịch câu lạc bộ taekwondo Diệp Hổ dữ tợn cười, hiện tại chính là lúc hắn biểu hiện.

Diệp Hổ bẻ ngón tay rắc rắc, chậm rãi đi đến trước mặt Tô Dật.

Tô Dật cũng đứng lên, hỏi: “Muốn động thủ sao?”

“Tiểu tử. Ngươi cho rằng mình lớn nên lên rất soai phải không? Lão tử hôm nay liền đem ngươi đánh thành đầu heo, xem ngươi còn soái được nữa hay không.”

Diệp Hổ cao hơn Tô Dật nửa cái đầu, khí thế phảng phất áp đảo hết thảy.

Ba người trong ký túc xá sợ hãi quay đầu sang một bên, không dám nhìn cảnh máu me này.

Tô Dật đứng đối mặt với Diệp Hổ, khi Diệp Hổ giơ nắm đấm to như cái soong lên, Tô Dật đã đấm vào sống mũi hắn.

"Ah."

Sau cú đấm của Tô Dật, sống mũi của Dệp Hổ đã bị gãy, máu chảy đầm đìa. Mũi chính là bộ phận cực kỳ mẫn cảm và yếu ớt, kịch liệt đau đớn làm hắn kêu lên thảm thiết, nhịn không được rớt nước mắt.

Tô Dật đánh một quyền liền tìm được cảm giác, rốt cuộc hắn cũng đang nỗ lực thích ứng với xã hội này. Hiện tại đang ở trường đại học, nếu ở thời cổ đại những người này chính là một đám thư sinh tay trói gà không chặt

Mâu thuẫn giữa các thư sinh thường giải quyết bằng khẩu chiến nên chỉ cần miệng lưỡi lợi hại là thắng, hiện tại lại so đấu quyền cước nên Tô Dật cũng không muốn đánh đối phương quá thảm, đấm nhẹ một cái, sẽ không trọng thương, càng không gây ra chết người. Lực đạo như vậy là hoàn mỹ. Quyền này cũng giúp Tô Dật tìm được rồi lục độ cần thiết.

“Diệp Hổ, xuống tay đừng quá nặng, chỉ cần đánh mặt là được.” Dư Ngân Hà còn tưởng rằng vừa rồi phát ra tiếng kêu thảm thiết chính là Tô Dật, nhẹ giọng nói một câu.

“Ta……” Diệp Hổ lấy tay che mũi nhưng máu tươi vẫn từ giữa các ngón tay chảy ra, hắn đau đến không có tâm tư cùng Tô Dật đánh nhau.

Dư Ngân Hà quay đầu lại, hắn lại lần nữa sửng sốt. Đây là tình huống gì à? Thân hình của Diệp Hổ rất cao to, sức lục còn mạnh, hơn nữa đã từng luyện võ nhưng hắn vừa xoay người y đã bị đánh đến máu rơi đầy đất.

Dư Ngân Hà sắc mặt âm trầm, hô:

“Mẹ nó. Cùng nha nhào lên cho ta. Chỉ cần không đánh chết, có chuyên gì ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Phòng ngủ nam vốn dĩ đã không rộng lắm, hai bên còn kê giường, cho dù cùng nhau nhào lên cũng không thể cùng nhau ra tay.

Một học sinh khác nhào tới Tô Dật. Hắn lại một quyền đánh trúng mũi y. Lại một cái xông lên đi. Hắn vẫn đánh mũi.

Sau hai phút, trong phòng ngủ liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết, một đám che mũi, máu chảy đầy đất, nếu không biết còn tưởng là hiện trường gϊếŧ người.

Tô Dật xoay người đi vào phòng tắm rửa tay, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Dư Ngân Hà.

Dư Ngân Hà sửng sốt, vừa rồi Tô Dật xoay người đi, hắn hẳn là nên bỏ trốn, hắn còn đứng ở đây làm gì không biết?

Thấy Tô Dật đi tới, hắn vội vàng che kín mũi. Tên này thân thủ thật biếи ŧɦái. Mười mấy người chỉ đánh gãy mũi, chuyện này nói thì dễ nhưng để làm được thì cũng không dễ dàng à.

Tô Dật cười thân thiện với Dư Ngân Hà: “Ta đi ra ngoài một lúc, ngươi tốt nhất xử lý sạch sẽ máu trên mặt đất, nếu không ta sẽ đánh ngươi đấy.”

Dư Ngân Hà chỉ cảm thấy da đầu tê dại, chẳng lẽ hắn là cao thủ mới xuống núi tìm đến tận cửa con rể?

Tô Dật không để ý y nghĩ như thế nào liền mở cửa phòng ngủ. Trên hành lang tầng 3 vẫn vây đầy người. Khi Tô Dật đi ra, mọi người đều nhìn hắn. Nhưng mà không ai biết hắn chính là người mà Dư Ngân Hà muốn tìm.

Nếu đám người Dư Ngân Hà đã đi vào, mà người này ra tới, như vậy khẳng định đã được Dư Ngân Hà đồng ý.

Tô Dật trở tay đóng cửa lại, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người đi xuống lâu.

Dư Huy Âm nhìn thấy Tô Dật bình yên vô sự đi ra, nàng liền thở phào nhẹ nhõm.

Tô Dật đi ra cổng ký túc xá Dư Huy Âm liền tiến lên nói: “Ta không tiện vào ký túc xá nam, cho nên ta sai đệ đệ giúp ngươi mua đồ, ngươi có vừa lòng không?”

“Xem như vừa lòng.” Tô Dật gật đầu nói:

“Ngươi đệ đệ đang giúp ta thu thập phòng ngủ, ngươi cùng ta đi dạo đi, ta có một số vấn đề muốn hỏi ngươi.”

Dư Ngân Hà thế mà lại giúp hắn thu thập phòng ngủ?

Dư Huy Âm nghe được lời này đều cảm thấy có chút không thể tin được, từ khi nào tiểu tử thúi kia lại hiểu chuyện như vậy?

“Hảo a, ngươi có cái gì muốn hỏi ta, ngươi cứ hỏi đi.”

Dư Huy Âm hiện tại còn không biết Tô Dật có thân phận gì, nhưng nếu gia gia đã công đạo, nàng cũng chỉ có thể nghe theo.

Hai người sát vai nhau đi đến khu phòng học. Tô Dật luôn nhìn xung quanh, hắn hoàn toàn không chú ý đến Dư Huy Âm.

“Ta muốn hỏi vấn đề khả năng làm ngươi kinh ngạc, ngươi không cần cảm thấy kỳ quái. Ta vừa mới từ trong núi ra tới, rất nhiều thứ đều chưa từng thấy qua.”

Tô Dật lấy cớ như vậy để mở đầu, sau đó nghiêm túc hỏi:

“Ta vừa rồi ở trên đường nhìn đến rất nhiều người đêu cầm một cái phát sáng đồ vật, ngón tay không ngừng ở trên mặt ấn, đó là cái gì?”

“……”

Dư Huy Âm nhịn không được dừng lại bước chân, quay đầu nhìn chằm chằm Tô Dật. Cái này mà là từ trong núi ra tới sao? Ca ca à, nếu ngươi nói ngươi từ sao hỏa xuống người khác cũng tin.

“Đó là di động, dùng để liên lạc với người khác. Ngươi nhìn xem đây là điện thoại di động dùng để trao đổi tin tức với người khác.”

Dư Huy Âm vừa nói vừa lấy điện thoại của mình ra, sử dụng vân tay mở khóa, nói:

“Cũng có thể sử dụng để chơi trò chơi, xem video, nghe nhạc…”

Mặc dù Dư Huy Âm đang giải thích cho hắn cách dùng di động, nhưng nàng kỳ thật vẫn không quá tin tưởng lời nói của Tô Dật, cho rằng hắn cố ý nói như vậy.

Thủ đoạn tán gái mới sao?

Tô Dật thực nghiêm túc lắng nghe bởi vì trước khi hắn ngủ say còn chưa có xuất hiên điện thoại. Chiếc điện thoại tuy nhỏ nhưng lại có rất nhiều công năng như là mở ra một thế giới mới cho hắn.