Chương 16: Chữ trên bia đá là ta khắc

Viện bảo tàng thành phố Thanh Châu trưng bày tương đối ít các hiện vật, nhưng hai ngày trước được tìm được những văn vật ở núi Tây Kiếm đủ để nó trở thành viện bảo tàng có nhiều hiện vật quý hiếm nhất cả nước thâm chí là toàn cầu.

Sau khi đi dạo một vòng, Tô Dật cũng không lại phát hiện thêm bất cứ thú vị văn vật nào nữa. Hắn chỉ có thể xác nhận, viện bảo tàng này trưng bày 80% đồ vật trong huyệt mộ của hắn.

“Ngươi xem xong rồi sao?”

Hôm nay Tô Dật tới đây cũng coi như là nhìn lại đồ vật của chính mình, nếu đã bị người khác bào tồn, trưng bày để người ta tham quan, vậy để cho bọn họ tham quan đi.

“Chưa.”

Dư Huy Âm thấp giọng hỏi:

“Ngươi thật sự có thể hiểu chữ khắc trên bia đá kia sao?”

Tô Dật nhìn nàng cười cười mà không nói gì, trong ánh mắt đều lộ ra ý cười.

Dư Huy Âm bị hắn nhìn chằm chằm làm cho hoảng hốt, nàng liền giả bộ quay đầu, nói:

“Không nói liền không nói, ta chỉ có chút tò mò, thân phận của chủ nhân huyết mộ trên núi Tây Kiếm đến tột cùng là gì? Vì sao trong huyệt mộ của hắn lại có đầy đủ đồ vật xuyên suốt mấy ngàn năm lịch sử?”

Tô Dật nhàn nhạt nói:

“Cái này ai mà biết được?”

“Ngươi nói có thể hay không có người trường sinh bất tử?”

Dư Huy Âm cũng đã nghe được phiên dịch của bọn người Dương Chính Thành. Nếu nội dung trên bia đá kia là sự thật, hơn nữa thuộc về một cá nhân nào đó thì chẳng phải là có người sống mấy ngàn năm, thậm chí càng lâu hơn sao.

Bạch Thanh Nghiên kéo tay Dư Huy Âm nói:

“Làm sao có thể có người trường sinh bất tử chứ, nếu có thì chẳng phải là cương thi hay quỷ hút máu sao? Đừng cổ hủ mê tín nữa à.”

“Vậy nên giải thích như thế nào về tấm bia đá kia?”

Dư Huy Âm cũng bị nội dung tấm bia đá làm cho khϊếp sơ, nàng không thể tưởng tượng được ai là người khắc những điều đó nên tấm bia đá. Nàng cũng không thể tưởng được, hiện tại người đó đang đứng bên cạnh nàng.

Tô Dật nói:

“Vậy ngươi cứ coi như trên đời này thật sự có người sống mấy ngàn năm thậm chí mấy vạn năm không phải là được rồi sao?”

“Coi như?”

Bạch Thanh Nghiên nói:

“Tiểu Tô đồng chí, ta không thể không nói cho ngươi biết, khoa học đã chứng minh cơ năng của cơ thể con người sẽ dần dần tiêu hao, các cơ quan cũng sẽ chậm rãi lão hóa, cho nên tuyệt đối không có khả năng trường sinh bất lão.”

“Khoa học.”

Tô Dật gật gật đầu, trước kia hắn đã từng bay qua đại dương đến phương tây sống một đoạn thời gian, vì vậy cũng đã hiểu biết rất nhiều chuyện hiếm lạ cổ quái. Điều mà Bạch Thanh Nghiên nói đến rất đúng, bởi vì hắn cũng từng nghiên cứu sinh lão bệnh tử của người thường, đơn giản là cơ quan nội tạng bị lão hóa dẫn tới cơ năng của thân thể không thể chống đỡ sau đó bệnh mà chết.

Thật ra Tô Dật cũng có cách kéo dài tuổi thọ của người khác, bảo tôn thanh xuân cho họ, nhưng biện pháp này chỉ đối với nữ nhân hữu dụng, hoặc là nói, chuyện này, hắn cũng chỉ có thể giúp nữ mà thôi. Rốt cuộc phương pháp này chính là nuốt tinh hoa của. Trước kia đã từng có nữ nhân thử qua, sau khi nuốt tinh hóa của hắn thì có thể bảo tồn ít nhất 50 năm thanh xuân, thọ mệnh cũng có thể gia tăng trăm năm, nếu muốn sống lâu hơn thì không có khả năng.

Bạch Thanh Nghiên đánh giá Tô Dật một cái, vuốt cằm nói:

“Ngươi nói ngươi biết chữ viết trên bia đá kia, chẳng lẽ ngươi là con cháu của người khắc chữ trên bia đá kia hoặc là nói…… Ngươi chính là người đó?”

Tô Dật gật đầu nói:

“Kỳ thật trước kia nó là đồ vật của ta, bọn họ tìm thấy những đồ vật đó cũng là đồ dùng sinh hoạt của ta.”

Thật là câu trả lời chân thành giản dị à.

Bạch Thanh Nghiên cười ha ha:

“Ngươi thật đúng là có thể chém gió à. Ta tin ta tin. Ngươi kể cho ta nghe một chút ngươi cùng Hồng Quân đạo nhân chuyện xưa đi.”

Dư Huy Âm cũng chỉ liếc nhìn Tô Dật một cái, người này chém gió mà nghiêm túc giống y như thật.

“Nói tơi cái kia tiểu đạo sĩ a?”

Tô Dật nghiêm túc nói:

“Năm ấy, hắn cùng ta thảo luận kinh đạo, ta dạy hắn không ít đồ vật. Sau này hắn sáng lập Đạo giáo, ân, nhưng mà thân thủ của hắn kém một chút. Ta chấp hắn một tay, hai chân, kể cả không dùng gì, hắn đều đánh không lại ta, ta cuối cùng lấy thế hoà cho xong việc, rốt cuộc không thể bắt nạt người ta quá đáng, ngươi nói đúng không.”

“Là là là.”

Bạch Thanh Nghiên cười duyên liên tục, nói:

“Vậy ngươi cùng Tần Thủy Hoàng là như thế nào?”

Tô Dật cười nói:

“Tần Thủy Hoàng a? Đây là đời sau xưng hô hắn, hắn làm ta môn hạ mấy tháng, ta dạy hắn một chút kỹ năng cải tạo vũ khí, ai biết được hắn thế nhưng có thể nhất thống thiên hạ.”

Bạch Thanh Nghiên nhìn chằm chằm Tô Dật, chậc lưỡi nói:

“Nói chuyện cùng ngươi thật thú vị, ngươi có thể khoác lác mà không cần chuẩn bị trước, mặt cũng không đổi, chắc là thường xuyên lừa nữ hài đi.”

Tô Dật lắc đầu nói:

“Ta chưa bao giờ lừa nữ nhân.”

Hắn sống nhiều năm như vậy, thật đúng là chưa từng lừa gạt nữ nhân, vì hắn chưa bao giờ thiếu nữ nhân. Bởi vì trường sinh bất lão cho nên hắn rất khó có con cái. Thiên nhiên pháp tắc cũng rất đơn giản, càng cường đại giống loài, khả năng sinh sản càng khó khăn. Ít nhất nhiều năm như vậy, chưa từng có nữ nhân nào có thể vì hắn sinh một đứa con.

“ Ha ha! Ta tin!”

Bạch Thanh Nghiên chớp chớp mắt, hỏi:

“Thực ra, ngươi có phải hay không thích ta Dư tỷ tỷ?”

Tô Dật nhìn Dư Huy Âm liếc mắt một cái, nói:

“Nàng quá nhỏ.”

Bạch Thanh Nghiên cũng nhìn chằm chằm Dư Huy Âm ngực, lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình, lầu bầu nói:

“Như vậy mà còn nhỏ a?”

Tô Dật nghiêm trang gật đầu:

“Có điểm tiểu.”

Khuôn mặt đẹp của Dư Huy Âm đỏ bừng, nàng không nghĩ tới câu chuyện phiếm của hai người lại nói tới trên người nàng, còn xoi mói nàng.

Cái gì mà nhỏ hay không nhỏ?

“Dạo đủ rồi phải không? Dạo đủ rồi chúng ta liền đi thôi.”

Dư Huy Âm lười cùng hai người nói chuyện, chung quanh còn có không ít người à, bọn họ mặt dày vô sỉ thảo luận người khác lớn nhỏ vấn đề, quá xấu hổ đi.

“Dạo đủ rồi.”

Bạch Thanh Nghiên hì hì cười nói:

“Dư tỷ tỷ, hiện tại sớm như vậy, không bằng chúng ta sang bên cạnh phố đồ cổ đi dạo đi, tiểu Tô đồng chí tốt xấu cũng là người đã sống mấy ngàn năm nói không chừng hắn có thể liếc mắt một cái là nhận ra đồ cổ, chúng ta còn có thể nhặt tiện nghi à.”

Cái gì mà người sống mấy ngàn năm a? Da mặt Tô Dật đích xác là dày à, nói gì mặt cũng không đổi sắc, nếu Dư Huy Âm đầu óc không bình thường một chút, nói không chừng cũng tin.

Tần Lâm theo ở phía sau, tức giận đến cả người run rẩy, này tính chuyện gì a? Dã tiểu tử Tô Dật miệng toàn bốc phét, Dư Huy Âm thế nhưng còn để ý tới hắn, chính mình thành thục ổn trọng như vậy, Dư Huy Âm liếc hắn một cái đều không muốn. Còn có Bạch Thanh Nghiên, lúc trước đã nói sẽ giúp hắn tạo cơ hội ở riêng với Dư Huy Âm, hiện tại lại cùng Tô Dật nói chuyện rôm rả, ngang nhiên hố hắn hai tấm vé vào viện bảo tàng.

Tô Dật nghe thấy có phố đồ cổ cũng có điểm hứng thú, nói:

“Vậy cùng đi dạo đi.”

Trên đời này chắc là sẽ không ai có thể thấu hiểu đồ cổ bằng Tô Dật, người khác đều là dựa vào những dấu vết đặc thù để phán đoán thời đại của đồ cổ, nhưng Tô Dật lại chân chính trải qua những thời đại đó. Bất luận cái gì đồ vật, hắn chỉ cần nhìn một cái, cơ bản có thể nói ra lại lịch tới.