Chương 2: Thế giới này điên rồi

“Sao lại thế này? Làm thế nào mà tiểu tử kia có thể đi qua?”

“Mau đem hắn ngăn lại! Nếu quấy nhiễu Khương lão tiên sinh, xem các ngươi làm sao bây giờ?”

“Mẹ nó, tiểu tử này là từ đâu ra vậy?”

Các nhân viên an ninh đều điên lên rồi, ở bọn họ dưới mí mắt lại phát sinh chuyện như vậy đáng sợ.

Bọn họ được các phú thương lớn ủy thác bảo hộ Khương Trường Phong, nhưng hiện tại, một người trẻ tuổi không rõ lai lịch đi tới trước mặt Khương Trường Phong. Nếu lão xẩy ra vấn đề gì ngoài ý muôn, nhất đinh bọn họ ai cũng đừng nghĩ có kết quả tốt.

Các nhân viên an ninh vây quanh đi lên, Tô Dật biểu tình thảm nhiên, Khương Trường Phong nhướng nhẹ mày, vươn tay, trầm giọng hô: “Đều cho ta lui ra!”

“Sau một phút, mọi người đều cần thiết rời đi nơi này.”

Khương Trường Phong cả người run rẩy, những người này thiếu chút nữa mạo phạm đến lão gia.

Các nhân viên an ninh không dám không nghe theo Khương Trường Phong, thực nhanh chuẩn bị lui lại, cũng đuổi mọi người ở đỉnh núi đi.

“Lão gia……” Khương Trường Phong ngẩng đầu nhìn Tô Dật, hai đầu gối hơi khụy, muốn quỳ xuống.

Tô Dật vươn tay một cái đã bắt được tay của y, thấp giọng nói: “Đi vào rồi nói sau.”

“Được!” Khương Trường Phong nghiêng người đi, nhẹ nhàng khom lưng, cúi thấp đầu xuống, ý bảo làm Tô Dật đi trước.

Tô Dật cũng không cảm thấy có bất luận cái gì không ổn, Khương Trường Phong thoạt nhìn rất lớn tuổi, nhưng so sánh với hắn thì kém quá xa.

“Ngọa tào! Tình huống gì thế nào?”

“Đôi mắt của ta xảy ra vấn đề sao? Khương lão tiên sinh đối với tiểu tử kia thái độ giống như thực…… Thực cung kính?”

“Điên rồi! Thế giới này đều điên rồi sao?”

Mọi người không dám tin tưởng những gì chính mình nhìn thấy.

Khương Trường Phong thế nhưng giống một người hầu cúi đầu đi theo sau cái kia người trẻ tuổi.

Một màn này nếu làm những cái đó các đại lão nhìn đến, cũng không biết họ sẽ có cảm tưởng thế nào.

Nhiều phú hào tiêu phí trăm vạn ngàn vạn, thậm chí trăm triệu cũng không thể gặp mặt Khương Trường Phong.

Nhưng hiện tại, Khương Trường Phong không chỉ có gặp cái này cổ quái người trẻ tuổi, hơn nữa xem ra là cung kính đón y đi vào.

Người trẻ tuổi này đến tột cùng là thân phận gì?

Những cái đó phụng mệnh bảo vệ ở chỗ này bảo an sau khi lấy lại tinh thần, lập tức cho chính mình lão bản thông báo những gì đã xẩy ra.

“Cổ quái người trẻ tuổi? Hắn có phải thoát nhìn thực trẻ tuổi, thực…… Thực đặc biệt?”

“Lão gia đã trở lại! lão gia đã trở lại!”

“Hắn thế nhưng thật sự còn sống…… Hơn nữa, vẫn là như vậy trẻ tuổi…”

Những người đã từng đi theo Tô Dật sau khi nhận được tin tức đều kinh sợ, mỗi người có một suy nghĩ khác nhau.

Có khϊếp sợ, có kích động, có sợ hãi, có lo lắng, cũng có người sinh ra ý tưởng đặc biệt.

Trong cổ trạch, vô luận là cách bài trí bàn ghế hay thật nhỏ đồ vật, gần như không có biến hóa.

50 năm qua đi, Tô Dật một lần nữa trở lại gian nhà này, lại thêm vài phần cảm giác quen thuộc.

“Lão gia, ngài ngồi, ta cho ngài châm trà.” Khương Trường Phong lúc này đã khó có thể khống chế chính mình cảm xúc.

Tô Dật đánh giá Khương Trường Phong, hắn ngôi ở trên chiếc ghế trước kia thường xuyên ngồi, bên cạnh bàn đặt chén trà như trước đây hắn thường dùng.

Cảnh còn người mất, 50 năm trước, Khương Trường Phong vẫn là một cái tráng kiện tiểu tử, thân là quản gia, hắn đem trong nhà hết thảy xử lý gọn gàng ngăn nắp, hiện giờ đã là lão già hơn bảy mươi tuổi.

Những người đã từng là người hầu của hắn hiện tại cũng không biết sinh hoạt như thế nào.

Khương Trường Phong cũng thực mau mang lên một bộ trà cụ thời Tống, bộ trà cụ này tinh xảo hoàn chỉnh, nếu lấy ra đi, nhất định bị làm quốc bảo dùng để triển lãm, ai có thể nghĩ sẽ có người thế nhưng thật sự dùng nó để uống trà.

Khương Trường Phong đun nước sôi, cẩn thận pha một bình trà cho Tô Dật.

Tô Dật nhấp trà sau đó buông chén, nhàn nhạt nói: “Trường Phong, ngươi cùng ta nói một chút thế đạo hiện này đi.”

Khương Trường Phong khom lưng đứng ở Tô Dật trước mặt, hốc mắt như cũ đỏ lên, nói: “Lão gia, hiện giờ thế đạo đã biến tốt, quốc thái dân an, hơn nữa khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, rất nhiều đồ vật đã được phát minh ra, cụ thể…… Lão nô mấy năm nay cũng chưa từng xuống núi, thực sự cũng không phải rất rõ ràng, không bằng ta đem tiểu Triệu bọn họ gọi tới, làm cho bọn họ cùng ngài nói?”

Tô Dật lắc đầu cười nói: “Không cần, ta năm đó giải tán bọn họ đi rồi, bọn họ hiện không phải của ta người hầu, đều đã bảy tám chục tuổi, chẳng lẽ còn muốn cho bọn họ ở trước mặt ta cúi đầu khom lưng?”

Tô Dật sống nhiều năm như vậy, hiểu nhất là nhân tâm.

Năm đó những cái kia người hầu đều được đến một ít chỗ tốt, những cái đó không là gì với hắn nhưng lại đủ để cho bọn họ trở lên nổi bật trên thế giới này.

Những người hầu của năm mươi năm trước, hắn còn muốn họ đến phục vụ mình nữa không?

Khương Trường Phong nghe được lời này, sợ tới mức vội vàng quỳ gối trước mặt Tô Dật.

“Lão gia! Lão nô chỉ cần sống một ngày, liền vĩnh viễn là ngài người hầu!”

“Đứng lên đi.” Tô Dật nói, “Ngươi không cần khẩn trương như vậy, mấy năm nay ngươi cũng đa lo toan nhà cửa cho ta. Về phẩn bọn tiểu Triệu, có duyên thì gặp lại đi.”

Duyên khởi duyên diệt, Tô Dật chưa bao giờ sẽ cưỡng cầu.

“Kia lão gia ngài kế tiếp muốn đi nơi nào? Lão nô muốn tiếp tục đi theo ngài phục vụ.” Khương Trường Phong chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt tràn ngập kỳ vọng, hắn đợi hơn phân nửa đời, rốt cuộc chờ đến Tô Dật trở về, tự nhiên là muốn tiếp tục đi theo hắn.

Người ngoài đều xưng Khương Trường Phong là tiên nhân, Khương Trường Phong lại biết, trên đời này chân chính có thể xưng là tiên nhân, cũng chỉ có lão gia nhà hắn.

“Thôi bỏ đi, thời gian của ngươi cũng không còn lại nhiều lắm hãy làm điều ngươi muốn làm đi.” Tô Dật lắc lắc đầu, hỏi, “Đúng rồi, thế đạo hiện nay, những tiểu tử tuổi như ta thì đang làm cái gì?”

Khương Trường Phong không dám cưỡng cầu lưu tại hắn bên người. Nhưng vấn đề Tô Dật hỏi có vài phần cổ quái.

Hắn tuổi này?

“Ở tuổi như lão gia thì vẫn còn đi học, lão gia ngài đây là tưởng đọc sách sao?” Khương Trường Phong đại khái đã đoán được Tô Dật ý tưởng, nhưng hắn còn muốn lại xác nhận một chút.

Lão gia ý tưởng, làm sao hắn có thể tùy ý suy đoán?

“Đi học?” Tô Dật gật đầu nói, “Có thể!”

Khương Trường Phong thử hỏi: “Kia ngài hiện tại bao nhiêu tuổi?”

Tô Dật hiện tại bộ dáng thực trẻ tuổi, chỉ là trên người khí chất thực đặc biệt. Mọi người có thể nghĩ rằng hắn 18 tuổi, cũng có thể là 23-24.

“Hai mươi đi!” Tô Dật khẽ cười nói, “18 tuổi thì quá trẻ rồi.”

“Kia ngài hẳn là còn đang đi học đại học.” Khương Trường Phong đã lĩnh hội đến Tô Dật ý tứ, nói, “Lão nô sẽ tìm người an bài cho ngài thân phận mới.”

Tô Dật gật gật đầu, sau đó liền nhìn ra cửa.

Khương Trường Phong không dám quấy rầy hắn, liền ở bên cạnh lẳng lặng đứng, giống như 50 năm trước.

Ba phút qua đi, nhà cũ đại môn đột nhiên bị người một chân đá văng.

Một người trẻ tuổi trong miệng ngậm thuốc lá đi đến, hắn phía sau còn đi theo một đám thân xuyên tây trang thủ hạ.

Khương Trường Phong kinh hãi, ngẩng đầu nhìn cái kia người trẻ tuổi, trong mắt lóe lên sát ý.

Thế nhưng có người dám đá môn tòa nhà này?

Hơn nữa còn làm trò trước mặt nhà hắn lão gia, bất luận người này là ai, hôm nay nhất thiết phải chết!