Chương 3: Thật là thần tiên

“Đường Cảnh Thần?” Khương Trường Phong nhận ra người thanh niên này, đây là tôn tử của đầu bếp trước đây hầu hạ Tô Dật.

“Lão gia hỏa, bổn thiếu gia hôm nay không nghĩ cùng ngươi nói nhảm, chính ngươi tự sát, vẫn là ta cho người động thủ?” Đường Cảnh Thần trên mặt mang theo kiêu ngạo tươi cười, trong miệng ngậm nửa thanh thuốc lá, lạnh lùng mà nhìn Khương Trường Phong.

“Ngươi chán sống?” Khương Trường Phong sắc mặt trắng bệch, hắn sợ không phải Đường Cảnh Thần, mà là sợ quấy nhiễu Tô Dật.

“Nghĩ ta sợ?” Đường Cảnh Thần triều phía sau ngoắc ngón tay, một đám hán tử xuyên tây trang đằng đằng sát khí vọt vào.

“Khương lão đầu, ông nội của ta lể mặt ngươi, nhưng tối hôm qua hắn đi rồi, hiện tại Đường gia từ ta định đoạt, ngươi hoặc làm Đường gia con rối, hoặc là chết, chính mình tuyển đi!” Đường Cảnh Thần ha hả cười nói, “Ông nội của ta cũng là lão hồ đồ, chúng ta Đường gia ba đời xây dưng đến cơ nghiệp, mà lại nói đơi ai đó trở lại sẽ đưa cho hắn, trước sản nghiệp liền đưa cho ngươi quản lý?”

“Hắn đều mau xuống mồ, những cái đó sản nghiệp đưa cho ngươi xử lý, ngươi nuốt trôi sao? Cũng không sợ nghẹn chết!” Đường Cảnh Thần khinh thường mà nói, “Bên ngoài người đều nói ngươi là tiên nhân, ngươi muốn thật là tiên nhân, vậy hôm nay người làm ta chết ở chỗ này, tới a, làm ta nhìn xem ngươi tiên nhân thủ đoạn!”

Khương Trường Phong ở Hoa Hạ lực ảnh hưởng cực đại, nếu Đường Cảnh Thần có thể làm hắn trở thành Đường gia con rối, chắc chắn không bao lâu, toàn bộ Đường gia liền sẽ trở thành Hoa Hạ đệ nhất gia tộc.

“Hắn là Đường Văn Diêu tôn tử?” Tô Dật ngồi trên ghế, chậm rãi uống trà, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Đường Cảnh Thần liếc mắt một cái.

“Lão gia!” Khương Trường Phong cả người run lên, trực tiếp quỳ gối Tô Dật bên chân, Đường Văn Diêu tôn tử làm ra như vậy đại nghịch bất đạo sự tình, nếu Tô Dật giận chó đánh mèo những người khác, kia hậu quả không dám tưởng tượng.

Người khác không biết Tô Dật thực lực, Khương Trường Phong đã kiến thức quá hắn băng sơn một góc, nhưng cho dù là Tô Dật trong lúc lơ đãng hiển lộ ra tới sức mạnh, đã không phải bọn họ những người này có thể đối mặt.

Đường Cảnh Thần cũng chú ý tới Tô Dật, thấy Khương Trường Phong quỳ trước mặt Tô Dật, hơn nữa xưng y là lão gia, không khỏi cười ha ha lên: “Họ Khương, ngươi đừng ở chỗ này giả thần giả quỷ.”

“Lão gia? Ngươi là muốn nói cho ta biết, tiểu tử này chính là người ông nội ta nói đến sao? Hắn đã trở lại? Ha ha ha ha! Buồn cười!”

“Hắn nếu thật là người của 50 năm trước, hiện tại cũng đã lằm dưới đất, ở trước mặt ta hung hăng, thật là không biết sống chết!”

Tô Dật không để ý đến Đường Cảnh Thần, mà là hỏi: “Đường gia còn có mặt khác con nối dõi sao?”

Khương Trường Phong nơm nớp lo sợ mà nói: “Con trai của Đường Văn Diệu đã qua đời mười nắm trước rồi, Đường Cửu Lâm trừ bỏ Đường Cảnh Thần, còn có một cái nữ oa oa.”

Tô Dật chậm rãi đứng dậy, nói: “Chỉ cần còn có hậu nhân là được.”

Khương Trường Phong nháy mắt lĩnh hội đến Tô Dật ý tứ, những lời này là phán tử hình cho Đường Cảnh Thần.

“Mẹ nó, ngươi đang nói cái gì đó?” Đường Cảnh Thần không kiên nhẫn, nhướng mày nói, “Trước tiên đánh gãy chân tiểu tử kia, làm hắn minh bạch nên dùng như thế nào thái độ cùng bổn thiếu gia nói chuyện!”

“Đúng vậy! Đường thiếu gia!”

Nhóm người của Đường Cảnh Thần đều là những kẻ liều mang, họ đều có những kỹ năng đặc biệt nên việc gϊếŧ chết một ông già và một cậu bé dễ như trở bàn tay.

Một nam nhân dáng người cường tráng cười dữ tợn hướng cổ Tô Dật chộp tới.

Tô Dật chắp tay phía sau, động thủ ý tứ đều không có.

Kẽo kẹt!

Bàn tay cách cổ Tô Dật chưa đầy ba cm thì dừng lại, hắn dường như bị hóa đá, đứng bất động.

Tô Dật đi về phía trước một bước, người vừa rồi hóa đá bỗng hóa thành một làn khói đen, không chừa một sợi tóc.

"Ngươi. . . " Đường Cảnh Thần đồng tử đột nhiên co rúm lại, trong mắt tràn đầy kinh hãi, sợ tới mức lui về phía sau hai bước.

Thủ hạ của hắn cũng kinh hãi vạn phần, bọn họ không thấy được Tô Dật động thủ, nhưng người dẫn đầu hướng tới y thi thể cũng chưa lưu lại.

“Thủ thuật che mắt! Nhất định là thủ thuật che mắt! Đều lên cho ta! Gϊếŧ hắn!” Đường Cảnh Thần kinh hoảng thất thố, lại căng da đầu hạ mệnh lệnh.

Đám kia hắc y nhân rống giận hướng Tô Dật đánh tới.

Tô Dật biểu tình đạm nhiên, bất quá là nhìn đám kia người liếc mắt một cái, mười mấy cao thủ tất cả đều hóa thành khói đen tiêu tán ở không trung.

“Ngươi đến tột cùng là người nào? Ngươi…… Ngươi là người sao?” Đường Cảnh Thần móc ra súng lục, họng súng chỉ vào Tô Dật.

Tô Dật mặt vô biểu tình mà nhìn hắn: “Xem ở gia gia ngươi mặt mũi, lưu cho ngươi toàn thây!”

Phanh!

Đường Cảnh Thần kéo cò một cách xúc động, lòng súng phun ra tia lửa.

Viên đạn quỷ dị mà xuyên qua giữa mày Đường Cảnh Thần, một đám máu từ sau gáy phun ra.

……

Bên ngoài, mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm nhà cũ.

Đường Cảnh Thần mang theo người xông vào Khương Trường Phong nơi ở, tin tức truyền ra không khác thập cấp động đất.

“Đường Cảnh Thần đối Khương lão tiên sinh động thủ?”

“Quá kiêu ngạo! Đây là muốn làm gì?”

“Mau bẩm báo gia chủ! Đường Cảnh Thần nổ súng!”

Đường Cảnh Thần bắn chết Khương Trường Phong tin tức thực mau truyền khắp toàn bộ Thần Châu.

Vô số đại lão khϊếp sợ không thôi, nhưng cũng có cái khác tâm tư.

“Đường gia đây là muốn tạo phản sao? Từ hôm nay trở đi, ta Lâm gia cùng Đường gia thế bất lưỡng lập!” Đứng đầu thương giới lãnh đạo nghe đến tin tức sau lền giân tím mặt, mệnh lệnh thủ hạ bắt đầu nhằm vào Đường gia.

“Khương Trường Phong thật sự bị Đường Cảnh Thần gϊếŧ sao? Thế giới này bố cục khả năng liền phải biến đổi một chút!”

Nói những lời này là đại lão của thế giới ngầm, hắn đang phẩm rượu vang đỏ, trên mặt lộ ra cổ quái tươi cười.

Ở sơn trang, năm lão già hơn 50 tuổi ngồi lại với nhau, năm người này sở hữu gần 30% tài phú của Hoa Hạ, bọn họ đều đã từng là người hầu của Tô Dật, hiện giờ đều là đại lão một phương.

“Không phải nói lão gia đã trở lại sao? Cũng không biết Đường Cảnh Thần lần này nổ súng……” Một người mặc đường phục lão giả biểu tình phức tạp, câu nói kế tiếp lại không dám nói ra.

“Lão Dư, ngươi đây là có ý tứ gì? Năm đó chúng ta đều đã nói qua, nếu lão gia thật sự trở lại, chúng ta như cũ là hắn người hầu.”

“Ha hả, cả đời vị phó(*người hầu), nhiều thế hệ vì phó sao? Ta không còn sống được bao nhiêu năm, nhưng ta nhi tử, ta tôn tử đâu? Dựa vào cái gì ngay khi Tô Dật trở lại, ta liền phải dâng lên tất cả?”

“Đã qua 50 năm, chúng ta có thể có hôm nay, chẳng lẽ không phải dựa vào chính mình cố gắng?”

“Chờ một chút, ta nhận được tin tức chỉ là Đường Cảnh Thần nổ súng, cũng không thấy được Khương Trường Phong cùng hắn thi thể!”

……

Tô Dật bước ra ngoài tòa nhà, nhìn bảo an vây quang ngoài cửa, những người sau lưng bọn họ cũng không ra lệnh ngăn cản Đường Cảnh Thần, điều này thuyết minh cái gì? Tô Dật vẫn hiểu đạo lý một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù (1).

“Tiểu Khương, nói cho bọn họ, ngày mai ta ở Ngô Đồng phố chờ bọn họ.” Tô Dật nói xong, bóng người dần dần mơ hồ, giây tiếp theo liền biến mất.

“Hắn là đi như thế nào?”

“Thần tiên! Thật là thần tiên!”

“Mau bẩm báo gia chủ! Ngay lập tức phong tỏa tin tức!”

Các đại lão phái đến người đều bị dọa choáng váng, Đường Cảnh Thần không có đi ra, kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết.

1: “Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù” kỳ thực là ý chỉ rằng nếu bạn giúp ai đó một việc dù rất nhỏ trong lúc nguy cấp, họ sẽ vô cùng cảm kích bạn. Thế nhưng nếu sau khi họ có thể tự làm được mà bạn vẫn tiếp tục giúp thì bỗng nhiên một lần nào đó bạn không giúp họ, có thể họ sẽ ghi hận với bạn.