Chương 4: Kỷ nguyên mới cần có diện mạo mới

Phố Ngô Đồng sở dĩ được gọi như vậy là vì trong sân căn nhà cuối phố có trồng một cây ngô đồng trên 500 tuổi. Sau ngần ấy năm cây ngô đồng vẫn xanh tươi mặc kệ đã trải qua bao nhiêu thiên tai nhân họa.

Tô Dật thay một chiếc áo sơ mi trắng, cắt tóc ngắn, trên mặt mang một nụ cười nhàn nhạt, trông sáng sủa sạch sẽ, hoàn toàn khác với dáng vẻ lúc trước ở núi Tây Kiến.

Thời đại mới, đương nhiên phải có một diện mạo mới, Tô Dật cảm thấy mình cần thiết phải học tập thói quen sinh hoạt của người hiện đại.

“Tiểu oa nhi, ngươi tìm cái gì?”

Trong sân, một nam tử say rượu chừng bốn mươi nằm trên ghế sa lon, bên cạnh chất đống hơn mười mấy bình rượu. Sân vườn để đầy đồ vật, rác rưởi chất thành núi, lá rụng, cành gẫy rơi đầy đất. Căn nhà đã không còn dáng vẻ của 50 năm trước.

“Trần Kỳ Phong còn ở sao?” Trần Kỳ Phong là người thủ sân cho Tô Dật 50 năm trước.

“Đã chết!” Hán tử say nâng lên mí mắt nhìn Tô Dật liếc mắt một cái, phất tay nói, “Không có việc gì liền đi nơi khác chơi.”

Tô Dật nhìn cây ngô đồng, hỏi: “Ngươi là con của hắn?”

“Hỏi như vậy nhiều làm gì? Nhanh cút đi!” Nam tử say tiện tay nắm lên một bình rượu ném đến Tô Dật bên chân. Bình rượu vỡ toác, Tô Dật liền bước chân cũng chưa động.

Trong những năm qua Tô Dật đã du lịch qua vô sô địa điểm nổi tiếng, khi du lịch đến đây hắn và vợ đã trồng cây ngô đồng này vào năm trăm năm trước.

Trải qua các triều đại, ngay cả các bậc đế vương, tướng lĩnh cũng không dám động đến cây ngô đồng này.

“Ta muốn mua chỗ này của ngươi.”Tô Dật không có ý định làm cái gì, hắn không muốn ở thời đại thái bình thịnh thế này dùng quá nhiều vũ lực.

Người đàn ông say rượu từ từ ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Tô Dật, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng không khỏi cười lạnh một tiếng: "Tiểu tử, ngươi có biết chỗ này của ta đáng giá bao nhiêu không? Ta bán cho ngươi, ngươi mua nổi sao?”

“Nói cái giá đi.” Tô Dật cười cười, để thể nghiệm nhân sinh nên vô luận ở thời đại nào, Tô Dật đều kinh doanh các ngành sản xuất, nếu thật sự yêu cầu mua cái gì, hắn trước nay không vì tiền mà phiền não.

“Năm ngàn vạn! Một lần thanh toán.” Hán tử say cười ha ha hai tiếng, cầm một bình rượu nện bên chân Tô Dật, “Cút đi, tiểu oa nhi!”

Tô Dật không để ý đến hắn, tự minh ngôi xuống ghế đá dưới gốc cây ngô đồng. Trên người hắn không có tiền nhưng hắn tin tưởng, thực mau sẽ có người tới đưa tiền.

“Ngươi mẹ nó! Không lể mặt ta sao?” Nam tử say hùng hùng hổ hổ đứng lên, nhưng do say rượu, đứng thẳng cũng không xong, lảo đảo té ngã xuống đống vỏ bình rươu, chật vật bất kham.

Tô Dật nhìn cũng không nhìn hắn một cái, ngoài viện tiếng ô tô vang vọng. Một chiếc xe dừng lại, từ trên xe năm lão nhân bước xuống. Bảo tiêu của bọn họ canh giữ các giao điểm của đường phố không cho phép bất luận kẻ nào tới gần tòa nhà này.

Nếu các phú hào trong giới thượng lưu nhìn thấy năm lão nhân này đồng thời xuất hiện tại một cái nhà cũ như vậy sẽ sợ hãi không nói thành lời.

Dư Quốc An là người đầu tiên bước xuống, hắn hiện tại là cổ đông lớn của các hạng mục tìm kiếm năng lượng mới trên toàn thế giới, hắn còn sở hữu nhiều mỏ dầu ở nước ngoài. Các nguyên thủ quốc gia cũng phải kính trọng hắn mỗi khi gặp mặt. Nhưng khi hắn xuống xe, nhìn trong viện cây ngô đồng, theo bản năng mà rùng mình một cái.

Hôm qua, Đường Cảnh Thân náo loạn nhà cũ ở núi Tấy Kiến, bọn họ không có găn cản, ngày hôm nay phải tới gặp Tô Dật trong lòng bọn họ làm sao không cảm thấy hoảng hốt.

Nếu Tô Dật cảm thấy bọn họ phản bôi, bọn họ nên làm như thế nào? Bốn người con lại sau khi xuống xe liếc mắt nhìn nhau, ai trong mắt cũng đầy lo lắng bất an. Với thân phận của bọn họ hiện tại nên là sẽ không sợ hãi ai, nhương với Tô Dật thì khác.

Bọn họ từng hầu hạ bên người Tô Dật, trong khi phục vụ hắn mỗi người bọn họ đều học được qua loa một số điêu nhưng chúng đã có thể giúp bọn họ có địa vị như ngày hôm nay. Trong mấy năm Tô Dật mất tích, bọn họ khắp nơi tra qua những sự tình có quan hệ với hắn, cuối cùng, bọn họ có phát hiện kinh người thông qua một ít dã sử. Phát hiện này làm bọn họ khó có thể tin, cũng là nguyên nhân bọn họ hoảng sợ: Tô Dật dương như đã sống mấy ngàn năm!

Rất nhiều triều đại đều có thể tìm được dấu viết Tô Dật lưu lại.

Y thánh Hoa Đà từng để lại một bức thư bày tỏ lòng kính trọng đối với sư phụ của mình, trong một tác phẩm của Thư Thánh Vương Hi Chi cũng có viết thời niên thiếu hắn được một vị thiếu niên chỉ điểm, khi hắn tuổi già, thiếu niên vẫn trẻ trung như cũ, chưa từng thay đổi.

Thậm chí họ còn tìm thấy mô tả về một thiếu niên trong các bản khắc xương do triều đại nhà Thương để lại. Tất cả mọi thứ làm cho bọn họ liên tưởng đến Tô Dật.

Nếu hắn chỉ là một vị bác học đa tài thì hắn sẽ giống bọn họ sẽ già sẽ chết, kia còn không có cái gì đáng sợ.

“Đi thôi!” Dư Quốc An đáy mắt hiện lên một tia âm trầm, dẫn đầu đi vào trong viện. Bốn vị lão nhân đi vào theo y.

Trong viện, ngoại trừ nam tử say rượu ngã xuống đất chửi bới, họ còn nhìn thấy một chàng trai trẻ.

Tô Dật chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, trái tim của đám người Dư Quốc An gần như nhảy đến tận cổ.

Tuy rằng Tô Dật thay đổi quần áo cùng kiểu tóc, nhưng độc đáo khí chất cùng ánh mắt, 50 năm qua đi, một chút cũng không thay đổi.

“Các ngươi tới nhà ta làm gì?” nam tử say bò lên, cầm lên một cái chai chỉ vào đám người Dư Quốc An.

Dư Quốc An sắc mặt đại biến, đã nhiều năm như vậy, cũng không có người nào dám nói chuyện với hắn như thế. Giờ khắc này, hắn đã động sát tâm.

Nhưng vào lúc này, Tô Dật nhàn nhạt nói một câu: “Hắn hiện tại là căn nhà này chủ nhân, ta chuẩn bị mua căn nhà này của hắn, năm ngàn vạn, các ngươi ai trả?”

“Tiểu tử! Ngươi mẹ nó hù ai đâu? Liền này đám lão nhân? Làm sao bọn họ có thể lấy ra năm ngàn vạn?” nam tử say hoàn toàn không có ý định bán, năm ngàn vạn chỉ là hắn loạn kêu. Hắn không tin Tô Dật có thể lấy ra nhiều như vậy tiền.

“Lão gia, ta cấp đi.” Dư Quốc An đi về phía trước một bước, từ trong lòng ngực móc ra tập chi phiếu, thực mau điền một tờ năm ngàn vạn chi phiếu, “Đây là Hoa Hạ ngân hàng chi phiếu, ngươi tùy thời có thể đi lấy……”

Nam tử say tiếp nhận chi phiếu nhìn thoáng qua, cười lạnh một tiếng, trực tiếp vò nát ném đến Dư Quốc An mặt: “ Mẹ nó ngươi lừa gạt ta, ta muốn tiền mặt!”

Dư Quốc An tức đến nổ phổi, lần đầu tiên có người dám hướng mặt hắn ném đồ vật.

Tô Dật mặt vô biểu tình mà nói: “Cho hắn tiền mặt.”

Dư Quốc An không dám cãi lời Tô Dật triều Tô Dật cúi đầu nói: “Đúng vậy, lão gia!”

"Mẹ nó đám các ngươi bị thiểu năng trí tuệ sao, các ngươi ở chỗ này của ta đóng phim à? Còn lão gia? Ta cho các ngươi biết ở chỗ ta đóng phim mà không trả tiền thì ai cũng đừng nghĩ đi!” Nam tử say chỉ cảm thấy buồn cười, một cái bảy tám chục tuổi lão nhân thế nhưng xưng một người tuổi trẻ thanh niên là lão gia, này không khỏi quá buồn cười đi, trừ bỏ đóng phim điện ảnh, hắn nghĩ không ra cách giải thích nào khác.