Chương 7: Lời cầu hôn

Đại học tốt nhất ở thành phố Thanh Châu chính là Đại học Thanh Châu.

Dư Huy Âm lái xe đưa Tô Dật tới trường học. Dọc theo đường đi, Tô Dật cẩn thận quan sát cách Dư Huy Âm lái xe, theo bản năng mà nhớ kỹ tất cả các thao tác.

Xe tiến vào khuôn viên trường đại học, khiến cho không ít người chú ý. Dư Huy Âm lái một chiếc Maserati Ghibli màu đỏ, đây là Maserati số lượng giới hạn giá cả không tính quá đắt, nhưng nàng biển số xe lại khiến mọi người khó có thể quên.

“Dư Huy Âm tới!”

“Mọi người nhanh chuẩn bị!”

“Mẹ nó, nếu hôm nay ta thành công, ta sẽ bao Mộng Ảo Vương Miện một tháng, mời các ngươi đến chơi! Tất cả chi phí ta sẽ chi trả!”

……

Xe của Dư Huy Âm vừa dừng lại ở bãi đậu xe, lập tức liền có một đám người vây tới, người đi phía trước là một thanh niên gầy gò, sắc mặt tái nhợt, nhóm người đi sau mỗi người đều cầm trên tay những bông hồng rực rỡ.

“Dư Huy Âm! Ta yêu ngươi!” Đi đầu thanh niên nhanh chóng tiến lên, tay cầm nhẫn kim cương, quỳ một gối trước mặt Dư Huy Âm:

“Làm ta bạn gái đi!”

Hắn vừa dứt lời, khắp trường đại học đã thả bóng bóng in chữ màu vàng- Dư Huy Âm, ta yêu ngươi!

Dư Huy Âm lạnh lùng nhìn vị thiếu gia trước mặt, không nói lời nào.Những người bên cạnh hắn bắt đầu hô lớn.

“Làm bạn gái của hắn đi!”

“Làm bạn gái của hắn đi!”

“Triệu Dần! Làm mọi người đều tản đi đi, đừng tới phiền ta.” Dư Huy Âm rốt cuộc nhịn không được.

Trên bầu trời dày đặc bóng bay trông thật sự rất đáng sợ, phía sau Triệu Dần gần trăm người cầm hoa tươi giơ lêи đỉиɦ đầu, dưới biển hoa đồng thanh hò hét.

Nếu là một cô gái khác, có lẽ sẽ rung động trước sự lãng mạn của Triệu Dần nhưng Dư Huy Âm chỉ cảm thấy phản cảm.

Triệu Dần vẫn quỳ ở đó, cầm chiếc nhẫn trong tay, nhìn Dư Huy Âm nói một cách kiên quyết: "Làm bạn gái của ta đi, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ không đứng dậy."

“Vậy ngươi liền quỳ đi!” Dư Huy Âm rất tức giận, lúc này cô mới phát hiện ra Tô Dật thế nhưng không xuống xe, liền xoay người mở cửa xe cho Tô Dật, “Ngươi còn ngồi ở bên trong làm gì?”

Sau khi Tô Dật xuống xe thực bình tĩnh nói: “Ta vừa rồi không chú ý ngươi mở cửa như thế nào.”

“……” Dư Huy Âm thực buồn cười, đây là người từ đâu đến à? Đây là lần đầu tiên Dư Huy Âm mở cửa xe cho người khác.

“Huy Âm, hắn là ai a?” Triệu Dần đột nhiên đứng lên, chỉ vào Tô Dật chất vấn lên.

Dư Huy Âm rốt cuộc nhịn không được cười: “Triệu Dần, ngươi đừng làm phiền ta nữa được không? Ta thực sự không có hứng thú với ngươi.”

Triệu Dần chậm rãi cất chiếc nhẫn đi, sắc mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tô Dật: “Tiểu tử, ngươi là ai a?”

Quỳ gối tỏ tình trước mặt rất nhiều người như vậy, sau đó còn bị cự tuyệt thảm hại, lại còn nhìn thấy một tiểu tử từ trên xe của Dư Huy Âm đi xuống. Triệu Dần làm sao có thể nhịn?

Điều quan trọng nhất là những gì Tô Dật đã nói khi xuống xe. Không để ý vừa rồi ngươi mở cửa như thế nào? Rõ ràng, Tô Dật cũng không phải người giàu có.

Trong truyện thường có tình tiết chàng trai nghèo kết hôn với thiên kim tiểu thư, nhưng ở hiện thực, không môn đăng hộ đối, chính là không có khả năng!

Tô Dật nhìn Triệu Dần liếc mắt một cái, rồi nhìn phía sau hắn đám người, hiện tại bong bóng bay đầy trời, rất mới mẻ.

“Hỏi ngươi đâu!” Triệu Dần bị vẻ mặt lạnh lùng của Tô Dật làm cho khó chịu, hắn cảm thấy mình bị người ta coi thường.

Bùm!

Bùm! Bùm!

Khoảnh khắc Tô Dật ngẩng đầu lên, những quả bóng bay trên bầu trời lần lượt nổ tung, không chỉ vậy, ngay cả những khẩu hiệu cũng bị thổi bay thành một mớ rối loạn. Những mảnh vỡ bóng bay lả tả rơi xuống.

“Mẹ kiếp! Chuyện gì vậy?” Triệu Dần sửng sốt, mấy chục vạn quả bóng bay làm sao có thể đồng thời nổ tung? Bóng bay nổ còn chưa tính, khẩu hiệu còn bị nổ thành từng mảnh?

“Dư Huy Âm, chúng ta đi thôi.” Tô Dật hoàn toàn lơ Triệu Dần đi.

Phú nhị đại? Người như vậy, Tô Dật đã thấy quá nhiều, đừng nói là con cháu quan chức cấp cao, kể cả các hoàng tử đã từng đắc tôi với Tô Dật đều không có kết cục tốt.

“Đi thôi!” Dư Huy Âm không muốn nói chuyện với Triệu Dần nữa, nàng đi qua Triệu Dần bên người còn nhân tiện cảnh cáo:

“Triệu Dần, ngươi đừng nhằm đến hắn, hiểu chưa?”

Triệu Dần rất muốn tiến lên đánh Tô Dật một trận, thậm chí khiến Tô Dật biến mất trên thế giới này, nhưng cho dù là hắn, cũng không dám bỏ qua lời nói của Dư Huy Âm.

Sau khi Tô Dật cùng Dư Huy Âm đi khỏi, nhóm người xung quanh Triệu Dần lập tức liền đi lên.

“Triệu ca, đây là ai à? Dám cùng ngươi đoạt người a! Buổi tối ta cùng mấy cái huynh đê trực tiếp phế đi hắn!”

“Ta vừa rồi nghe nói, tiểu tử kia ngay cả cửa xe cũng không mở được!"

"Hừ! Thằng khốn nghèo khó này cũng dám dây dưa với Dư đại tiểu thư sao? Ta dám cam đoan hắn ở trường học không được đến ba ngày.”

Trong mắt Triệu Dần hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn cười lạnh nói: "Ba ngày? Ngươi cho rằng hắn cứ như vậy cùng Dư Huy Âm đi dạo một vòng trường học, ngày mai hắn còn có thể đến trường sao?" Buồn cười!

Hôm nay Triệu Dần dám như vậy gióng trống khua chiêng mà theo đuổi Dư Huy Âm, là vì các công tử thiếu gia đã đạt thành ước định.

Tối hôm qua bọn họ mười người đánh bài, Triệu Dần thắng lớn, lúc này mới có thể là người thứ nhất theo đuổi Dư Huy Âm. Đêm nay sẽ so bóng bàn, ai thắng, ngày mai sẽ là người có cơ hội theo đuổi nàng. Nhưng mặc kệ như thế nào, theo đuổi Dư Huy Âm chỉ có thể là bọn họ, một khi những người khác nhúng tay vào, vậy sẽ trở thành địch nhân chung của họ.

Triệu Dần theo đuổi Dư Huy Âm thất bại dĩ nhiên có chút mất mặt, nhưng hắn vẫn có thể chấp nhận được. Nay đột nhiên có một dã tiểu tử không biết từ đâu đến, được Dư Huy Âm lái xe đưa tới, hơn nữa nàng còn tự mình mở cửa xe cho hắn. Tin tức này truyền đi, tiểu tử kia chết chắc rồi.

Tô Dật căn bản không nghĩ tới, chính mình bất quá là đi cùng Dư Huy Âm, thế nhưng sẽ gập thù địch lớn như vậy.

Dư Huy Âm đồng dạng cũng không biết, bởi vì nàng mà trường học có thêm một liên minh các thiếu gia công tử.

Có Dư Quốc An cung cấp thông tin, hơn nữa còn cùng hiệu trưởng thông bao qua, thời điểm bọn họ tới, Tô Dật nhập học thủ tục cũng đã được hoàn thành. Dư Huy Âm chỉ dẫn Tô Dật tới ký túc xá nam.

“Ngươi hiện tại đã nhớ đường sao? Nếu ngươi muốn về nhà, liền có thể từ ngã trái vừa rồi bắt xe buýt đi sáu an trạm, sau đó lên tàu điện ngầm đến trạm ngô đồng, ra trạm tàu điện ngầm chính là phố Ngô Đồng.” Dư Huy Âm hoài nghi Tô Dật là người mù đường, dọc theo đường đi, Tô Dật không ngừng nhìn xung quanh.

“Ân, ngươi không cần lo lắng, ta bình thường sẽ lựa chọn đi bộ!” Trí nhớ của Tô Dật rất tốt, truyện mấy ngàn năm trước còn nhớ huống chi việc nhỏ này.

“Đi bộ?” Dư Huy Âm nghẹn lời, từ trường học đến phố ngô đồng hơn hai mươi km, đi đi lại lại mất bao lâu à?

Dư Huy Âm cũng có chút suy sụp, nặng nề thở ra một hơi nói: “Quên đi, ngươi đi ký túc xá nhìn một chút, ta không cùng ngươi tiến vào, đây là thẻ sinh viên của ngươi, ký túc xá 306, ngươi có cần hay không mua một ít đồ sinh hoạt hằng ngày?”

“Cần, hiện tại ta không có tiền, ngươi trước mua cho ta, hết bao nhiêu, ngươi liền ghi lại, tháng sau ta trả lại cho ngươi. Ta trước đi lên xem thế nào.” Tô Dật nói xong đối với Dư Huy Âm cười cười, sau đó đi vào ký túc xá.

Dư Huy Âm sững sờ đứng tại chỗ, gió nhẹ thổi qua khuôn mặt, suy nghĩ của nàng có chút lộn xộn. Ý của hắn là bảo nàng đi mua đồ dùng hàng ngày cho hắn, xong rồi còn phải mang đến đến cho hắn?