Chương 17: Thanh Mai Trúc Mã

Trong tiểu khu, Lâm Hi Vũ lộ ra vẻ mặt vui vẻ, cô có nước da trắng ngần, đôi mắt to tròn và hai lúm đồng tiền khi cười, trông rất dễ thương. Tô Khải Hạo nhìn cô gái bên cạnh, trong lòng cảm thán. Không biết từ lúc nào, Lâm Hi Vũ cũng đã trường thành, hắn vẫn còn nhớ, cô bé lúc nhỏ thích đi theo hắn, ngã một cái sẽ có thể khóc lớn giờ đã lớn thành một thiếu nữ duyên dáng xinh đẹp.

"Anh Khải Hạo, đợi thân thể của anh bình phục rồi, sau này có cơ hội chúng ta về thăm nhà cũ một chút đi." Lâm Hi Vũ mỉm cười nói.

Trước kia nhà của bọn họ ở cùng một chỗ, mấy năm trước cũng cùng mua nhà ở đây.

"Đến lúc đó rồi nói sau, hiện tại thân thể của anh đang bình phục, khi nào khỏe hẳn rồi đi." Tô Khải Hạo thuận miệng nói.

Mỗi ngày thân thể của hắn đang dần bình phục, cảm giác này thật tốt.

Nghe Tô Khải Hạo nói như vậy, Lâm Hi Vũ chỉ coi như hắn đồng ý với yêu cầu của cô, không khỏi càng thêm vui vẻ. Có điều tính cách cô vốn dịu dàng liền ngoan ngoãn đi bên cạnh Tô Khải Hạo.

Lúc này, ánh mặt trời chiếu xuống, Lâm Hi Vũ đúng lúc đứng dưới bóng của Tô Khải Hạo, vóc dáng Tô Khải Hạo rất cao, che bớt một phần ánh nắng cho cô. Mặt đất có bóng của Tô Khải Hạo, Lâm Hi Vũ tinh nghịch giẫm lên cái bóng đó.

Cô nhớ tới khi còn bé bản thân là một đứa mít ướt, mọi người đều không thích chơi cùng cô, lúc đó Tô Khải Hạo chính là thủ lĩnh của bọn trẻ, trèo cây bơi lội không gì không giỏi. Tô Khải Hạo kéo tay cô, chỉ vào lũ trẻ lớn tiếng nói: "Đây là em gái tôi, các cậu ai cũng không được bắt nạt em ấy."

Sau đó, khi ở bên Tô Khải Hạo cô luôn có cảm giác an toàn, hiện giờ cô vẫn rất thích cảm giác ở bên hắn.

"Chơi vui không?" Tô Khải Hạo cũng chú ý tới động tác của Lâm Hi Vũ, không khỏi buồn cười nói. Đã bao tuổi rồi còn trẻ con như vậy.

"À..." Lâm Hi Vũ đang chăm chú giẫm lên bóng dáng hắn thì bị lời nói của Tô Khải Hạo làm cho giật mình, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Đúng rồi, anh Khải Hạo, thân thể anh bình phục rồi thì vẫn đến đại học Giang Lăng để học chứ?" Cô trực tiếp đánh trống lảng sang chuyện khác.



Trên thực tế, Tô Khải Hạo từng tham gia cuộc thi toán học và vật lý ở tỉnh Giang, đều giành được giải nhất, cùng với thành tích ưu tú, tuy Đại học Thanh Bắc không có chiêu mộ hắn, nhưng hắn lại được đại học Giang Lăng tốt nhất tỉnh Giang đã đặc cách tuyển thẳng.

Đại học Giang Lăng cũng được xếp trong top 10 trường đại học hàng đầu của cả nước. Tuy nhiên, vì hoàn cảnh của bản thân Tô Khải Hạo, hắn không đi báo danh vào tháng 9.

"Không đi nữa." Tô Khải Hạo cười nói.

Bây giờ mỗi ngày hắn đều tốn rất nhiều thời gian để viết tiểu thuyết, từ sáng đến tối không ngừng nghỉ, làm sao có thể lãng phí thời gian ở đại học được? Hơn nữa, khi học cấp ba, hắn cũng đã tự học rất nhiều chương trình học của đại học rồi, những thứ này chẳng có ích gì với hắn. Chỉ vì một tấm bằng sao phải đến đó tận bốn năm?

"À."

Lâm Hi Vũ gật đầu, nắm chặt tay nói: "Em tin chắc dù không học đại học, sau này anh Khải Hạo nhất định cũng sẽ rất bản lĩnh."

Hai người đi dạo trong tiểu khu, bỗng nhiên từ một con đường khác có một cô bé đi về phía họ.

Cô gái mặc áo thun, váy xếp li màu xám vừa che đến đầu gối. Đôi chân thon thả cộng thêm đôi dày da màu đen, cả trang phục khiến cô trông trưởng thành hơn chút. Nhìn thấy Tô Khải Hạo và Lâm Hi Vũ đi tới, Lý Dao rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười chào hỏi.

Song Lâm Hi Vũ vốn đang vui vẻ, khi nhìn thấy Lý Dao liền lập tức trở nên lạnh lùng.

Tô Khải Hạo trái lại không có cảm giác gì, tùy ý đáp lại. Về phần Lâm Hi Vũ bên cạnh sắc mặt nghiêm túc, hắn cũng không nói thêm gì.

Thấy dáng vẻ này của Lâm Hi Vũ, Lý Dao có chút xấu hổ, cô nói thêm: "Tô Khải Hạo, trước đó nghe mẹ tôi nói cơ thể của cậu đã bình phục phần nào, hiện tại xem ra anh đã khá lên nhiều."



Phần lớn thời gian trước đây Tô Khải Hạo đều ngồi trên xe lăn, cô cũng nhiều lần nhìn thấy ở tiểu khu, bây giờ lại thấy Tô Khải Hạo đã đứng dậy.

"Ừm." Tô Khải Hạo gật nhẹ đầu, cũng không nói thêm gì.

Lý Dao muốn nói thêm vài câu, nhưng nhìn dáng vẻ bình thản của Tô Khải Hạo và vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Hi Vũ, không khỏi cảm thấy xấu hổ, nuốt lại lời muốn nói rồi vội vàng rời đi.

Đợi cô rời khỏi, nhìn Lâm Hi Vũ nghiêm nghị không nói bên cạnh, Tô Khải Hạo cảm thấy rất thú vị, hỏi: "Sao thế? Tiểu Vũ?"

Lâm Hi Vũ bất mãn trả lời: "Anh Khải Hạo, Lý Dao trước đây luôn ở cùng chúng ta, nhưng lúc anh bị bệnh lại không thấy bóng dáng cô ta đâu, em ghét cô ta."

Tô Khải Hạo, Lâm Hi Vũ, Lý Dao, ba người sống cùng một khu, mà khi còn bé ở nhà cũ cũng cùng một nơi, nhà mới cũng là mua ở cùng một tiểu khu, có thể nói họ gần như chơi cùng nhau từ bé tới lớn. Hồi cấp ba, mỗi lần tan học về nhà hầu như đều ở cùng nhau, song sau khi cơ thể Tô Khải Hạo có vấn đề, ban đầu Lâm Hi Vũ và Lý Dao mỗi ngày đều đến thăm hắn, nhưng dần dần, Lâm Hi Vũ vẫn mỗi ngày đều đến, Lý Dao lại càng ngày càng ít đến.

Có một lần, cha mẹ Tô đưa Tô Khải Hạo đến tỉnh khác chữa bệnh một tháng, khi quay trở về Lâm HI Vũ vội vàng đến tìm hắn, nhưng Lý Dao lại không tới.

Về sau, hai người gặp nhau trong tiểu khu vẫn sẽ chào hỏi nhưng quan hệ rõ ràng đã thay đổi rất lớn so với trước đây.

"Được rồi, đã lớn như vậy rồi, có lời gì cũng để ở trong lòng, không cần biểu hiện rõ ra." Tô Khải Hạo vừa cười vừa xoa đầu Lâm Hi Vũ nói.

"Ơ kìa, anh Khải Hạo, anh lại sờ đầu em." Lâm Hi Vũ có chút bất mãn nói, nhưng tựa hồ cũng không có né tránh.

"Em là em gái của anh, anh sờ đầu em thì sao nào?" Tô Khải Hạo nghiêm mặt nói.

"Em cũng không muốn làm em gái." Lâm Hi Vũ trong lòng lẩm bẩm một câu. Nhưng cô lại không dám nói ra, lần trước cô nói ra câu đó liền bị Tô Khải Hạo gõ đầu một cái rất đau.