Chương 4: Cô Gái Nhà Bên 2

...

Trường học của Lâm Hi Vũ cũng ở thành phố Giang Lăng, chẳng mấy chốc, cha Lâm mẹ Lâm đã đưa cô tới trường.

Dặn dò con gái vài câu, sau đó bọn họ lái xe về nhà.

Trên xe, mẹ Lâm Lưu Hồng Mai trầm mặc một chút, đột nhiên nói: “Đại Dương, dáng vẻ Tiểu Vũ đối với Khải Hạo, ông có suy nghĩ gì?”

Lâm Đại Dương đang lái xe, nghi ngờ hỏi: “Cái gì mà suy nghĩ gì?”

Lưu Hồng Mai thầm nghĩ trong lòng Lâm Đại Dương đúng là không biết quan sát lại còn ngớ ngẩn, lúc trước cũng là bà ta theo đuổi Lâm Đại Dương trước.

Chuyện rõ ràng như thế mà cũng không nhìn ra.

“Đại Dương, chẳng lẽ ông không nhìn ra thật à? Thái độ của Tiểu Vũ đối với Khải Hạo hoàn toàn không giống với những người khác.”

Lưu Hồng Mai cũng không úp úp mở mở với Lâm Đại Dương nữa, nói thẳng luôn: “Ông nghĩ mà xem, Tiểu Vũ đối với những người bạn khác giới khác thì gần như là không thèm nói chuyện, lạnh lùng vô cùng. Nhưng con bé đối với Tô Khải Hạo thì hoàn toàn không giống như vậy, liệu có phải con bé thích Khải Hạo không?”

Thực ra thì ngay từ trước đó Lưu Hồng Mai đã biết Lâm Hi Vũ quá thân thiết với Tô Khải Hạo rồi, nhưng mà từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, bà ta cũng không thể bắt con gái không chơi với Tô Khải Hạo nữa.

Hơn nữa, hai nhà còn đối diện nhau.

Lúc đầu, Lưu Hồng Mai cứ nghĩ chờ đến khi lên đại học thì loại tình cảm này của con gái mình sẽ từ từ giảm đi, nhưng mà bây giờ con gái đã lên đại học được một tháng rồi mà vẫn như vậy. Lâm Hi Vũ về nghỉ quốc khánh một cái là tới tìm Tô Khải Hạo, cứ ở nhà là sẽ sang nhà hắn chơi.

“Thích thì thích thôi, có phải chuyện gì to tát đâu? Tuổi của con gái chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ bà không cho nó được quen bạn trai à? Hơn nữa Khải Hạo lớn lên dưới mắt chúng ta, chúng ta hiểu rõ về nó như vậy, có gì phải lo lắng đâu?” Lâm Đại Dương lên tiếng, sắc mặt vẫn bình tĩnh như vậy, giống như hoàn toàn không lo lắng về chuyện này.



“Ôi, con người của Khải Hạo thì tất nhiên là không có gì để chê.”

Lưu Hồng Mai cảm thấy hơi bất mãn trước thái độ thờ ơ này của Lâm Đại Dương, không nhịn được nói: “Nhưng mà bây giờ Khải Hạo nó...”

Bà ta không nói hết câu, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.

Hiện tại Tô Khải Hạo đang ngồi xe lăn, không đi đứng được.

Trong lòng bà ta rất có thiện cảm với Tô Khải Hạo, cũng rất thích đứa bé này. Nhưng mà thích không có nghĩa là bà ta sẽ đồng ý cho con gái mình qua lại với Tô Khải Hạo.

Lâm Hi Vũ là cô con gái duy nhất của bọn họ, từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng.

“Con người Khải Hạo rất tốt, nhưng mà nếu sau này Tiểu Vũ ở bên Khải Hạo thì chẳng phải sẽ chịu khổ sao?”

Tô Khải Hạo hiện giờ chỉ ở trong nhà, không có cả bằng tốt nghiệp cấp ba, trong tình huống như vậy mà ra ngoài thì rất khó tìm được công việc ổn định.

Cha mẹ nào mà chẳng hi vọng con mình có một tương lai tốt đẹp chứ/

Nói lời hơi khó nghe một chút thì không có bậc cha mẹ nào muốn một người ngồi xe lăn, không có bằng cấp ba trở thành con rể của mình, cho dù bà ta có thích Tô Khải Hạo đến mức nào.

Thích và trở thành con rể của mình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Bọn họ là cha mẹ của Lâm Hi Vũ, tất nhiên phải cân nhắc cho con gái mình.



“Ý bà là bà sợ sau này Khải Hạo không kiếm được tiền à?” Lâm Đại Dương lúc này cũng nghe ra được ý tứ của Lưu Hồng Mai, hỏi.

Cho dù gia đình có khó khăn đến mấy, nhưng trên cơ bản chỉ cần có thể kiếm tiền thì cũng sẽ giải quyết được 90% khó khăn.

Lưu Hồng Mai không nói gì, đồng ý với ý kiến

của Lâm Đại Dương.

Tính cách của con gái bà ta cũng không mạnh mẽ, thế nên bà ta hi vọng con rể của mình có thể mạnh mẽ một chút, như thế thì có thể chăm sóc được cho con gái của bà ta.

Lâm Đại Dương nhìn về phía trước, đèn xanh đã bắt đầu nhấp nháy. Ông ta tính toán khoảng cách một chút, sau đó bắt đầu giảm tốc độ xe lại.

Xe vững vàng dừng đèn đỏ trước vạch. Lâm Đại Dương bình tĩnh nói: “Hồng Mai, tôi lại cảm thấy, tương lai 90% Tiểu Vũ không kiếm được nhiều tiền bằng Khải Hạo đâu.”

“Không kiếm được nhiều tiền bằng Khải Hạo?” Lưu Hồng Mai nghe vậy thì tròn mắt nghi hoặc.

Mặc dù con gái của bà lúc thi không phát huy được hết khả năng, nhưng vẫn có thể thành công thi đỗ một trường 211. Cho dù bây giờ sinh viên tốt nghiệp tìm việc làm khó khăn, nhưng chỉ cần là sinh viên tốt nghiệp từ các trường 211 thì cũng sẽ có rất nhiều xí nghiệp muốn tuyển dụng.

“Không chỉ có Tiểu Vũ, mà trong số bạn học của Tiểu Vũ và Khải Hạo, đoán chừng mười năm sau cũng không có mấy người có thể tốt được như Khải Hạo đâu.” Lâm Đại Dương nói tiếp.

“Sao có thể như thế được?” Lưu Hồng Mai căn bản không tin những gì Lâm Đại Dương nói.

Lâm Đại Dương nhìn thoáng qua Lưu Hồng Mai, bà xã của ông ta trước nay nhìn thứ gì cũng chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà thôi, còn về phần những thứ khác thì hoàn toàn không bao giờ chịu nhìn tới.

“Bà cảm thấy không có khả năng, vậy tôi sẽ hỏi bà một số vấn đề.”

Lâm Đại Dương nhìn thấy đèn xanh sáng lên thì lại tiếp tục lái xe.