Chương 42: Tăng Tốc Cập Nhật! 1

Nghe Lâm Đại Dương nói như vậy, Lưu Hồng Mai liền hiểu ra, bà ta nhìn chồng mình, vội vàng gật đầu: “Đại Dương, ông nói rất có lý.”

Biết bao cặp đôi yêu nhau khi còn trẻ nhưng đến sau cùng lại chẳng còn liên lạc gì với nhau.

Cứ duy trì tình trạng trước mắt như thế này, ngược lại lại là chuyện tốt.

"Được rồi, đừng lo lắng chuyện này chuyện kia nữa, Khải Hạo có bản lĩnh như vậy, tương lai Tiểu Vũ được nó chăm sóc thì sẽ không ai có thể bắt nạt con bé được đâu.” Lâm Đại Dương ôm lấy vợ mình, cười nói.

Sau đó, ông ta cũng không nói thêm gì nữa, cầm quyển tạp chí bên cạnh lên, tiếp tục đọc.

Ông ta lật phần truyện cổ tích ra, hứng thú đọc. Đây là do Tô Khải Hạo viết, lúc trước Lâm Đại Dương còn cảm thấy khó hiểu, sao Tô Khải Hạo lại đột nhiên đi viết truyện cổ tích chứ?

Nhưng mà khi nhìn kỹ lại, mỗi truyện tiểu thuyết đều mang theo thâm ý, không truyện nào giống truyện nào.

...

Liên quan tới truyện cổ tích, đây là bài viết của Tô Khải Hạo trên tập san Văn Học Thiếu Niên, nhưng dạo này bởi vì hắn chú tâm viết tiểu thuyết nên đã hơn hai tuần không gửi bản thảo mới rồi.

Thế là người của ban biên tập tới tìm Tô Khải Hạo giục bản thảo, đây là chuyện hết sức bình thường.

Tô Khải Hạo viết một bài văn để xuất bản cũng rất hao tổn công sức, ít nhất cũng phải mấy ngày mới xong.

Ban đầu hắn không định viết nữa, nhưng mà trang web tiếng Trung Qidian trong đầu hắn không những có các loại tiểu thuyết, mà còn có cả chuyện cổ tích nữa, ví dụ như truyện cổ tích Andersen, truyện ngu ngôn Aesop"s, Nghìn lẻ một đêm...

Suy nghĩ một chút, Tô Khải Hạo lại viết một quyển truyện cổ tích gửi tới.

"Truyện cổ tích?"

Bên Văn Học Thiếu Niên nhận được bản thảo của Tô Khải Hạo thì cảm thấy khá ngạc nhiên, nhưng khi bọn họ đọc một chút thì cảm thấy câu chuyện này không tệ, bên trong còn ẩn chứa một số đạo lý, hoàn toàn có thể xuất bản.



Thế là bọn họ đã xuất bản truyện cổ tích.

Từ đó về sau, Tô Khải Hạo duy trì một tuần viết một truyện, nhưng tiền nhuận bút đối với hắn mà nói cũng chẳng được bao nhiêu, thế nên hắn cũng không để tâm cho lắm.

Lúc này cũng là giờ bữa tối, Tô Khải Hạo nói với cha mẹ Tô về tính toán của mình.

“Khải Hạo, con nói con định mấy ngày nữa dọn ra ngoài?” Mẹ Tô nghe được con trai mình nói như thế thì không nhịn được hỏi.

Bọn họ đã biết chuyện hắn mua nhà, trong lòng cũng rất ủng hộ, lúc trước khi biết tin Tô Khải Hạo kiếm được nhiều tiền thì bọn họ cũng đã gợi ý hắn nên mua nhà rồi.

Có nhà thì trong lòng sẽ càng có thêm lòng tin, giá nhà càng ngày càng tăng, mua nhà cũng coi như đầu tư không lỗ.

Nhưng không ngờ vừa mua nhà xong thì Tô Khải Hạo đã muốn dọn ra ở riêng rồi.

Mẹ Tô vẫn cảm thấy hơi không yên lòng về con trai mình.

“Vâng, cha, mẹ, hiện tại con cảm thấy rất có hứng thú với âm nhạc, nên chuẩn bị tìm một trung tâm âm nhạc để học. Trung tâm đó vừa vặn cách căn nhà con mới mua khá gần, thế nên con dự định chuyển sang bên kia luôn.” Tô Khải Hạo cười nói.

Cha Tô ngược lại lại rất ủng hộ: “Bà xã à, hiện giờ Khải Hạo đã trưởng thành rồi, sao có thể suốt ngày ở bên cạnh cha mẹ như thế được? Thằng bé phải nếm trải cuộc sống độc lập chứ.”

Dựa theo thời gian mà tính, nếu như thân thể Tô Khải Hạo không phát sinh biến cố, vậy thì lúc này hắn đã học lên đại học rồi. Sinh viên đại học cũng không ở nhà, đoán chừng mỗi tháng chỉ có thể về nhà ngày cuối tuần và mấy ngày lễ tết thôi.

Sau khi nói xong với cha mẹ chuyện này, Tô Khải Hạo liền lên mạng, bắt đầu tìm kiếm các loại nhạc cụ.

Nhạc cụ có nhạc cụ dây, kèn sáo, nhạc cụ bàn phím, nhạc cụ gõ...

Nhạc cụ dây bao gồm violin, ghi ta, nhị hồ...



Kèn sáo bao gồm sáo trúc, Pôcôllô, kèn ác-mô-ni-ca các loại.

Nhạc cụ bàn phím gồm dương cầm, đàn accordion, đàn điện tử.

Nhạc cụ gõ bao gồm trống, xylophones, mộc cầm...

Có rất nhiều loại nhạc cụ, Tô Khải Hạo thích những thứ mới mẻ, đồng thời cũng muốn thử sức những thứ khác biệt. Trước kia hắn đã học piano và guitar, đồng thời cũng đã tiếp xúc với đàn điện tử, kèn harmonica, sáo, v.v. nhưng mà đều chỉ là học trong một thời gian ngắn, không tính là quá thành thạo.

Ngay cả piano cũng thế, hắn chỉ gọi là biết chơi, chứ nếu muốn đàn tốt thì một ngày phải luyện tập ít nhất mấy tiếng đồng hồ.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì Tô Khải Hạo cũng là người rất thông minh, những thứ này mặc dù hắn không tính là chuyên nghiệp, nhưng cũng khá hơn những người nghiệp dư khác rất nhiều.

Trong kỳ nghỉ hè năm lớp 11, Tô Khải Hạo rất đam mê âm nhạc, thậm chí còn thử tự mình sáng tác ca khúc, biên khúc, viết lời...

Hắn nghĩ ngợi một chút, sau đó quyết định ngày mai sẽ đi mua những loại nhạc cụ này.

Trong thẻ ngân hàng của hắn có 1,8 triệu, sau khi trả 1,6 tiền nhà thì còn hai trăm ngàn nữa, chắc đủ để mua mỗi loại một chiếc.

Hắn cũng chuyển luôn piano và guitar từ nhà cha mẹ sang nhà mới luôn.

Sau một ngày bận rộn, tất cả nhạc cụ mới đã được mua xong.

Những thứ này là Tô Khải Hạo nhờ một giáo viên âm nhạc chuyên nghiệp giúp mua, bản thân hắn cũng không biết nhiều về những loại nhạc cụ này, không dám tự mình mua.

Sau khi chuẩn bị xong, Tô Khải Hạo đăng ký học ở trung tâm đào tạo âm nhạc lớn nhất thành phố Giang Lăng. Nơi đó dạy hầu như đủ tất cả mọi loại nhạc cụ, nghiêm chỉnh giống như một trường đại học quy mô nhỏ vậy.

“Cuối cùng cũng làm xong!”

Nhìn thấy những loại nhạc cụ bày ở trong phòng, Tô Khải Hạo thở phào nhẹ nhõm.