Chương 44: Hàn Thiên

Tuy rằng chương đơn rất đơn giản, nhưng mà mọi người đều rất hưng phấn, bởi vì thật ra hai ngàn vé tháng cũng không phải là việc gì khó.

Hiện tại lượt đặt mua của 《 Đại Phụng Đả Canh Nhân 》 đã đạt tới hơn 50.000, lượt theo dõi cũng có 40.000! Mỗi người mua một vé tháng, thì chính là 40.000 vé tháng!

Chỉ trong thời gian ngắn ngủn, vé tháng của《 Đại Phụng Đả Canh Nhân 》liền gia tăng hơn 5000 phiếu!

Hơn nữa, còn có một ít độc giả giàu có bắt đầu tặng phần thưởng.

Dựa theo quy tắc phần thưởng của trang web tiểu thuyết Bác Đằng, thưởng Bạch Ngân Minh, sẽ nhận được 666 vé tháng, thưởng Minh Chủ, sẽ nhận được 66 vé tháng.

Sau đó, sau những phần thưởng này, vé tháng của《 Đại Phụng Đả Canh Nhân 》đã rất nhanh chóng tăng lên 10.000 phiếu!

Tô Khải Hạo cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp cập nhật thêm năm chương, mỗi một chương của hắn trên cơ bản đều là 4000 chữ, làm cho nhóm độc giả vô cùng thỏa mãn!

Theo tình tiết phát triển của《 Đại Phụng Đả Canh Nhân 》, nội dung cũng càng thêm trở nên đặc sắc, khu bình luận sách cũng trở nên sôi động hơn.

"Nhà họ Hứa có cô con gái vừa trưởng thành, mạnh mẽ không ai sánh bằng."

"Trời không sinh ra Dương Thiên Huyễn ta, đại phụng muôn đời như đêm dài...... A, lão tặc Giám Chính nhìn lầm ta!"

"Cưỡi con ngựa nhỏ yêu quý của ta.”

......

Từng dòng bình luận, đều rất là khôi hài.

Mà lúc này ở trong nhóm, Thanh Phong Đại thần rất bất đắc dĩ.

Thanh Phong Đại thần: "Hạo Nhiên, rốt cuộc cậu tồn bao nhiêu bản thảo vậy? Hai ngàn phiếu phát một chương, cậu không lo lắng chương tồn của mình bị dùng hết sao?"

Đây là số lượng cập nhật thêm của Tô Khải Hạo trên cơ sở mỗi ngày cập nhật 50.000 chữ.



Nếu không có lưu trữ, có thể tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó đoán chừng sẽ là một mảnh tiếng mắng.

Anh ta kêu gọi phiếu là 3000 phiếu một chương, nhưng anh ta là 2000 chữ, vậy mà lúc này anh ta còn có chút khẩn trương, chuẩn bị mấy ngày nay sẽ tăng ca để tăng bản thảo lên thêm một chút.

Tô Khải Hạo: "Tồn bản thảo hơn một triệu chữ."

Thanh Phong Đại thần: "..."

Cuộc chiến tranh đoạt vị trí thứ nhất bảng vé tháng bắt đầu, ngay trong ngày hôm đó, số phiếu bầu đã đạt tới hơn 40.000 phiếu! Có mấy chục người thưởng phần thưởng Minh Chủ!

Cùng ngày, Tô Khải Hạo cập nhật 80.000 chữ! Tổng số chữ cập nhật trong một ngày đạt tới 130.000 chữ!

Mà cùng ngày, giá trị danh vọng của Tô Khải Hạo tăng lên 200.000! Lại tiến gần hơn một bước đến giá trị danh vọng 10 triệu!

Mà dưới sự cập nhật bùng nổ như vậy của Tô Khải Hạo, Trang web tiếng Trung Bác Đằng càng thêm sôi trào.

Rất nhiều tác giả bất đắc dĩ, đại ca à, một ngày 50.000 chữ cũng đã rất nghịch thiên rồi, hiện tại một ngày 130.000 chữ, muốn chúng tôi sống thế nào đây.

Đây là số lượng cập nhật một tháng của bọn họ.

Không biết bao nhiêu tác giả bị cập nhật ngày hôm đó ảnh hưởng, suốt đêm gõ tự.

......

Những việc này không có ảnh hưởng gì đến Tô Khải Hạo, sáng sớm ngày hôm sau, Tô Khải Hạo đi tới Trung tâm âm nhạc thành phố Giang Lăng.

Lúc này là hơn tám giờ sáng, người ở trung tâm âm nhạc cũng không quá nhiều.

Đầu tiên là hắn đi vào đại sảnh, trong đại sảnh đặt các loại nhạc cụ.

Môn đầu tiên mà Tô Khải Hạo đăng ký chính là dương cầm, dương cầm, được mệnh danh là vua của các loại nhạc cụ, Tô Khải Hạo chuẩn bị học vài ngày, chờ sau khi tinh thông hơn một chút, sẽ bắt đầu học tập những thứ khác.

Từng bước từng bước từ từ sẽ đến, hắn sẽ không dành quá nhiều thời gian cho từng hạng mục.



Đi vào một gian phòng dương cầm, bên trong không có ai, đây là Tô Khải Hạo hẹn riêng trước, hắn sẽ không học chung một giáo viên với những người khác, nếu không quá trình học tập sẽ bị chậm lại rất nhiều.

Sau khi liên hệ với giáo viên dương cầm, Tô Khải Hạo ngồi ở chỗ này.

"Để xem chất lượng dương cầm này thế nào?" Tô Khải Hạo đứng lên.

......

Hầu như mỗi ngày Hàn Thiên đều dành thời gian đi đến Trung tâm âm nhạc thành phố Giang Lăng để học tập, cho nên thường xuyên không ở ký túc xá.

Cô rất thích âm nhạc, hưởng thụ sự tĩnh lặng mà âm nhạc mang đến.

Hôm nay là thứ bảy, cho nên cô tới đây rất sớm.

Mới vừa đến gần phòng đàn của mình, bỗng nhiên bên tai Hàn Thiên vang lên một khúc dương cầm quen thuộc.

"《 Tịch Dương 》?" Nghe khúc dương cầm này, trong lòng Hàn Thiên vừa động.

Tuy rằng độ khó của khúc dương cầm này không cao, trên cơ bản học tập một đoạn dương cầm, là có thể đàn ra được, cô cũng đã đàn rất nhiều lần.

《 Tịch Dương 》 đại biểu chính là mặt trời hạ xuống, tương trưng cho sinh mệnh dần dần đi tới cuối, ảm đạm, bi quan, tràn ngập một cảm giác buồn.

Nhưng mà, lúc này Hàn Thiên nghe được, giai điệu của bản《 Tịch Dương 》này vẫn có một loại cảm giác ảm đạm như cũ, giống như ở trong bóng đêm, nhưng mà trong bóng đêm này lại bỗng nhiên xuất hiện một tia ánh sáng mặt trời, cô thế mà nghe ra được một loại cảm giác tích cực.

"Một vài giai điệu của bản《 Tịch Dương 》 này đã bị sửa đổi?" Hàn Thiên lẳng lặng lắng nghe, thầm nghĩ trong lòng.

Một vài khúc dương cầm bị sửa là chuyện rất bình thường, nhưng mà để sửa cho thật sự tốt thì lại là một chuyện rất khó.

Nhưng lúc này Hàn Thiên nghe ra được từ trong tiếng dương cầm kia một loại cảm giác bất đồng.

Cảm giác âm nhạc của cô rất mạnh, có thể nghe ra cảm nhận như vậy, không có nghĩa chủ nhân ở bên trong phòng nhạc kia cải biên thành công.