Chương 2: Ám Dạ Thiên Lôi (2)

Không biết qua bao lâu, Trường Sinh mới từ từ tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt. Ôm lấy đầu, trở mình ngồi dậy, quay đầu nhì ra phía bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài vẫn là đêm tối, nhưng gió đã ngừng, mưa cũng tạnh. Sau cơn mưa trong không khí tràn ngập mùi đất. (Nguyên văn: 雨后的空气中弥漫着淡淡的土腥之气)

Sau một hồi, Trường Sinh phục hồi lại tinh thần, chống tay đứng dậy.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên phát hiện trên mặt đất có một vật hình tròn. Hắn thò tay nhặt lên, sau đó đi ra cửa động, chăm chú nhìn. Chỉ thấy vật này to bằng bàn tay, hình tròn không được hoàn hảo, vì đang là ban đêm nên không rõ màu sắc, bên ngoài giống như là màu xanh đen, cầm có cảm giác lạnh buốt, khá cứng rắn, không nặng lắm.

Cái sơn động này hắn đã tới vô số lần, nhưng chưa bao giờ thấy qua vật này. Chắc là lúc trước có người tới, làm rơi ở đây.

Bởi vì vội vã trở về chiếu cố lão Hoàng, Trường Sinh không hề ở lại, trước khi đi tiện tay nhét vật hình tròn kia vào khe đá trước cửa hang động.

Lúc trở về đã là canh năm, làm cho Trường Sinh không nghĩ tới chính là lão Hoàng đã không còn uể oải như trước, thấy hắn đẩy cửa vào, vậy mà đứng lên đón hắn.

Mắt thấy lão Hoàng có chút tinh thần, Trường Sinh vui mừng quá đỗi, vội vàng nhảy lên thổ kháng*, lấy ra ột túi đậu treo ở trên xà nhà,lại đi xách nước giếng, lấy đã trong sân ra để nghiền sữa đậu nành.

(Thổ kháng: Là một loại giường mà người phương bắc ở TQ hay dùng, nó được xây bằng gach, tạo thành hình chữ nhật. Ở phía trên có trải chiếu, tầng dưới có một đường thông với ống khói, cso thể sử dụng để sưởi ấm. Ở bên cạnh thổ kháng thường có một cái bếp, có thể sử dụng để nấu nướng nhưng hầu như không được sử dụng với mục đích nấu nấu. - Theo Baidu)

Trong lúc Trường Sinh đang nghiền sữa đậu nành, lão Hoàng cũng từ trong phòng đi ra. Bao năm nay, nó từ vẫn luôn ỏ cùng với Trường Sinh, chính xác hơn thì là Trường Sinh ở cùng một chỗ với nó. Ời vì chỗ này vốn là một cái chuồng trâu.

Sau khi Lão Hoàng đi ra thì trực tiếp đi về phía Đông,ngửi ngửi cái lưỡi cày treo ở trên tường, sau đó lại lấy đầu húc nhẹ vào.

Hạt đậu không có nhiều, không đến nửa nén hương đã xong, được nửa thùng sữa đậu nành. Sữa đậu nành mới nghiền xong là không thể để trâu bò uống ngay, phải đun sôi, bằng không thì trâu bò sẽ bị trướng hơi.



Khi mà Trường Sinh châm lửa đun lên, trong sân truyền đến tiếng lưỡi cày rơi xuống.

Nghe được tiếng vang, Trường Sinh nhìn qua phía tiếng động phát ra, chỉ thấy là Nó bị lão Hoàng dùng đầu đυ.ng xuống.

"Cò chưa ra giêng mà,chưa đến lúc đi cày, ngươi lấy nó làm gì, mau trở lại. " Trường Sinh mở miệng nói.

Nghe được tiếng gọi của Trường Sinh, lão Hoàng xoay đầu lại, phát ra tiếng kêu: Ụm...Bò...Ụm...

Thấy lão Hoàng không chịu vào nhà, Trường Sinh cũng không nói gì nữa. Sáng sớm không khí rất là tươi mát, lão Hoàng đã nằm trong đó mấy ngày, giời ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.

Không bao lâu, trong nồi bắt đầu nóng lên, chắc là ngửi thấy được mùi thơm của sữa đậu nàn, tiểu cô nương ở kia chạy tới, đứng ở cửa ra vào, nhìn chung quanh.

Nữ hài tên là Nhị Nữu Nhi, cũng mới có sáu bảy tuổi, là hàng xóm của hắn, cũng làmootj trong số ít những người chịu tiếp xúc với hắn. Nhìn thấy Nhị Nữu Nhi, Trường Sinh vẫy tay gọi nữ hài đến, múc ra một bát sữa đậu nành cho nữ hài uống.

"Trường Sinh ca, tối hôm qua ngươi có thấy yêu quái mắt đỏ không? " Nhị Nữu bưng lấy bát sữa, hỏi.

"Ở đâu ra yêu quái chứ. " Trường Sinh cười nói.

"Ta thật sự nhìn thấy, hai con mắtnos đỏ như máu vậy. " Nhị Nữu biểu lộ khẩn trương, còn có phần sợ hãi.

Trường Sinh chỉ cười trừ, khi nàng uống xong, lại cho múc cho nàng thêm một bát nữa.

"Thơm quá a! Trường Sinh ca, hôm nay là ngày gì vậy, sao ngươi lại nấu sữa đậu nành? " Nhị Nữu ngửa đầu hỏi.



Không đợi Trường Sinh trả lời,từ hướng tây đã có tiếng quát mắng của phu nhân, Nhị Nữu nghe được tiếng của mẫu thâ, vội vàng đem sữa đậu nành trong bát uống hết, sau đó vội vã chạy đi.

Nhị Nữu đi rồi, Trường Sinh xách thùng gỗ lên, đem sữa đậu nành trong nồi đổ vào thùng, xách đến trước mặt lão Hoàng.

Lúc này lão Hoàng vẫn đang đứng ở chỗ cũ, một mực ở dùng đầu húc húc hỡi cày trên mặt đất, Trường Sinh xách sữa đậu nành tớ, nó cũng không thèm để ý tới.

Mới đầu Trường Sinh còn tưởng là do sữa đậu nành quá nóng, nhưng mà đợi đã lâu, sữa đậu nành đềuddax nguội, nhưng lão Hoàng vẫn không uống, vẫn chỉ dùng đầu đυ.ng lưỡi cày.

Trường Sinh ở cùng lão Hoàng nhiều năm, sớm chiều ở chung, quen thuộc nó tính nết. Lúc này biểu hiện của lão Hoàng rất không bình thường, tuy hàng năm đều xuống ruộng cày đất, cũng sẽ chủ động đeo cày, thế nhưng đều là ở vụ tháng ba mùa xuân. Mà bây giờ còn chưa có ra giêng, chưa đến thời điểm cày cấy.

Một người một bò giằng cóc nhau từ giờ Mẹo đến giờ Thìn*, cuối cùng là Trường Sinh thỏa hiệp, bất đắc dĩ đeo vai cày lên người lão Hoàng.

(Giờ Mẹo/Mão: 5h-7h, lúc trăng tròn chiếu sáng; Giờ Thìn: 7h-9h, lúc rồng quây mưa - Quần Long Hành Vũ.)

Sau khi Lão Hoàng được đeo lên vai cày liền từ từ đi ra khỏi nhà, Trường Sinhđi bên cạnh, khiêng lưỡi cày, mang theo nửa thùng sữa đậu nành.

Biểu hiện của Lão Hoàng rất khác thường làm hắn vô cùng lo lắng, nếu như lão Hoàng thật sự chuyển biến tốt, không có khả năng không ăn gì. Biểu bện trước mắt của lão Hoàng, chỉ có một loại giải thích hợp lý, cái kia chính là "hồi quang phản chiếu*" trong truyền thuyết.

(Hồi quang phản chiếu: Là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể đang suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. Thông thường, người rơi vào hiện tượng này sẽ tử vong sau hai giờ đồng hồ. Hiện tượng này được ví với hình ảnh ngọn nến trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng. - Theo Vietnamnet)

---oo0oo---