Chương 2: Đại công tử Diêm gia

“Bảo bảo? Bảo bảo, con làm sao vậy? Con đừng dọa mẹ nha.” Rốt cuộc Dương Tĩnh Hà ngừng lải nhải, chú ý thấy sắc mặt con gái trắng bệch không thích hợp, miệng liên tục gọi Thịnh Hạ.

Đến khi bà chuẩn bị gọi bác sĩ, Thịnh Hạ rốt cuộc mở miệng, thân thể chợt vô cùng lạnh lẽo, không hề có cảm giác đang ở mùa hè.

“Tại sao lại là hắn…”

Việc đó còn khiến cô cảm thấy tuyệt vọng hơn cả xuyên sách, mẹ của cỗ thân thể này tìm được người kết hôn cho cô ấy cũng không phải kẻ tốt lành gì.

Thịnh Hạ nhớ rõ ràng, thời điểm đọc sách cô phải phỉ nhổ Diêm gia không ít lần.

Nguyên văn cũng không viết rõ ràng tỉ mỉ Diêm gia như thế nào, nhưng chỉ với ngòi bút ít ỏi như thế cũng khiến cô biết được, đây rõ ràng là một gia tộc hào môn.

Diêm gia này có bốn người anh em, lão đại Diêm Hướng, sau đó là Diêm Lân, rồi đến Diêm Mịch Phong và cuối cùng là Diêm Vinh.

Sau khi thành niên, Diêm Hướng tiếp nhận sinh ý gia tộc, ở trong giới hào môn là người rất có thủ đoạn. Lão nhị Diêm Lân là một tên hoa hoa công tử phóng đãng không kiềm chế được, hàng năm đều sống ở nước ngoài, ngẫu nhiên sẽ về nước một khoảng thời gian. Lão tam Diêm Mịch Phong là idol đỉnh lưu, trước đó vừa mới nhận giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất, số lượng fans vô cùng đông đảo. Mà lão tứ Diêm Vinh năm nay mới tròn 18 tuổi, cũng vừa mới lên năm nhất không lâu.

Nếu nghe qua khẳng định thấy Diêm gia rất tốt, người trong gia tộc đều là nhân sĩ thành công, nhưng thực tế, nội bộ Diêm gia vô cùng dơ bẩn.

Cô nhỡ rõ trong sách từng viết, sau khi Diêm Hướng cưới vợ liền có tin tức truyền ra, số phận vị thiên kim kia vô cùng thê thảm, mới kết hôn không đến mấy tháng đã bị người Diêm gia ‘chơi’ đến không ra hình người.

Là vị thiên kim nào tác giả cũng không nói rõ, chỉ viết ra vài câu như vậy.

Trăm triệu lần không nghĩ tới người phải gả cho Diêm gia lại thành cô.

“Ba con nói người Diêm gia đã đến quyết định cử hành hôn lễ sau tháng mười. Lễ hỏi mẹ đã nhìn qua, Diêm gia rất hào phóng, ba con cũng rất cao hứng. Bảo bảo a, sự tình con tự sát mẹ cũng không dám nói cho ba con, con cũng biết, mẹ vẫn rất sợ hắn.”

Dương Tĩnh Hà trực tiếp đập nát tia hy vọng còn sót lại, bất quá cô cũng hiểu rõ ý đồ của bọn họ.

Ngày cưới định rồi, lễ hỏi cũng đưa tới, cho dù cô không muốn gả cũng phải gả.

Tuy rằng Dương Tĩnh Hà không nói cho người khác việc Thịnh Hạ tự sát, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao che dấu được, ngày hôm sau cha nguyên chủ đã xuất hiện ngoài bệnh viện.

Cô chưa kịp phản ứng đã phải nghe một đống lời thóa mạ, đến cả một cơ hội phản bác cũng không có. Lúc ba nguyên chủ gần đi còn lưu lại một bảo tiêu, mỹ danh bảo hộ cô nhưng chân chính là để hắn ở lại giám thị.

Ba nguyên chủ trực tiếp thu chứng minh thư, hộ chiếu, thẻ ngân hàng, di động, trực tiếp chặt đứt mọi khả năng cô chạy trốn. Không còn cách nào khác, Thịnh Hạ chỉ có thể thành thành thật thật ở bệnh viện dưỡng thương.

Tuần sau xuất viện về nhà, bất quá cũng chỉ là đổi địa phương giam cầm mà thôi.

Thịnh Hạ còn có thể làm sao bây giờ, chỉ còn cách đi một bước tính một bước.

Đừng nói lớn như vậy rồi sao không có khả năng trốn khỏi, trong xã hội này mà không có thẻ chứng minh thân phận, không có tiền làm sao tồn tại được.

Cứ như vậy qua mấy ngày, bảo mẫu nói có khách đến thăm.

Thịnh Hạ vừa tắm, trên đầu còn đang có khăn lông lau tóc. Vừa xuống lầu liền thấy một người đàn ông đang nói cười dưới phòng khách cùng Dương Tĩnh Hà.

Một thân trang phục phẳng phiu, vóc dáng còn rất cao, ít nhất khoảng 180cm, mắt đeo kính gọng vàng, thấy Thịnh Hạ đứng ở cầu thang còn lễ phép gật gật đầu.

Thịnh Hạ đang lau tóc chợt ngây người, một hồi lâu mới phản ứng lại.

Trang phục này, còn không phải đại công tử Diêm gia sao?

Sao hắn lại tới?