Chương 10: Rời Khỏi Thanh Lâu

Editor: Dung Chiêu Home

“Nếu ngươi muốn chết thì cứ kéo xuống!”

Trong xe ngựa không gian hẹp, Ngu Dung không cần quá để ý cũng nhìn thấy được động tác nhỏ của nàng.

Các ngón tay thon của Cơ Ngọc cứng đờ.

Thái Tử điện hạ hình như không thích nàng thì phải?

Ngữ khí thật không tốt. Nhưng mà nàng có làm cái gì đâu nhỉ?

Không trêu chọc làm Thái Tử điện hạ tức giận, nàng vẫn luôn ngoan ngoãn, lại còn cố tình làm duyên làm dáng, chẳng phải các nam tử yêu thích nhất bộ dáng này, thích được các cô nương nhìn với ánh mắt ái mộ, sạch sẽ thanh triệt, nhìn chằm chằm vào bọn hắn sao. Nàng vẫn luôn làm tốt mà, không có lý nào lại không thích nàng cả.

Cơ Ngọc cắn môi, nghĩ có thể là do hắn bị Minh Vương làm tức giận, nàng chỉ là vừa vặn đυ.ng phải mà thôi.

Đôi khi nàng cũng không khống chế được mà tức giận, ném vỡ đồ vật, lời nói đối với ai cũng đều khó nghe.

Chuyện này thực bình thường, chắc là hắn cũng như vậy.

Thế thì nàng lại ngoan ngoãn một chút, không động đậy nữa là được.

Cơ Ngọc dứt khoát rụt tay về, an phận mà trùm áo khoác ngồi ở trong xe ngựa. Áo khoác là áo mùa đông, vừa dày vừa nặng, làm cho đầu của nàng không nâng thẳng được.

Cơ Ngọc cảm giác được cây trâm ở trên đầu bị rơi xuống, nàng nhẹ nhàng đỡ đỡ, cũng nhân cơ hội làm khe hở rộng ra, qua khe hở nàng lén nhìn Thái Tử.

Hắn ngồi đối diện nàng, tay trắng như ngọc đang đỡ trán nhắm mắt dưỡng thần, mũ rèm che ở trên đầu vẫn chưa bỏ xuống, nàng cũng không hiểu vì sao, rõ ràng vào trong xe ngựa rồi, không cần tránh ánh mắt người xung quanh nữa.

Có lẽ là tránh ánh mắt nàng, dù sao nàng cũng là người ngoài mà.

Hắn giống như vẫn còn một chút tức giận, không nói lời nào, cả người âm trầm, làm bầu không khí ở trong xe trở nên xấu hổ, mãi vẫn không hòa hoãn xuống được.

Tính tình cũng thật lớn nha.

Hắn như vậy, Cơ Ngọc cũng không đủ can đảm hỏi xem hắn thu nàng về phủ để làm gì, có phải làm thế thân hay không nhỉ?

Kỳ thực cũng không có vấn đề gì cả, chỉ cần có thể rời khỏi thanh lâu là tốt rồi, cuối cùng cũng tránh thoát vận mệnh ai cũng có thể làm chồng nàng. Trong lòng Cơ Ngọc có chút rung động, tâm tư trưởng thành nghiêm túc ngày thường, giờ cũng dần trở nên sinh động hơn.

Nàng muốn nhìn bên ngoài một chút, từ trước đến nay nàng vẫn chưa được ra, vẫn luôn chơi trò thủ đoạn lục đυ.c với một ít nữ hài tử ở trong thanh lâu, bây giờ thật vất vả mới có dịp “đi dạo phố”, nhưng mà cái gì đều không nhìn thấy được, thật là tiếc nuối quá.

Có lẽ là về sau sẽ được?

Không không, vào cung rồi, sau đó vẫn sẽ là chơi trò thủ đoạn lục đυ.c với một đám người, các phi tử của Thái Tử, thϊếp, thông phòng, ngoại thất.



Lại nói tiếp, hình như Thái Tử vẫn chưa cưới vợ, chưa nạp thϊếp, thông phòng với ngoại thất chắc là cũng không có. Nàng từng nghe Minh Vương điện hạ nói, hắn rất bận vô cùng bận, thời gian ngủ cũng không có, lấy đâu ra thời gian đi tìm nữ nhân?

Như vậy chính là, không cần phải đấu tới đấu lui, có thể thả lỏng rồi sao?

Có thể trải qua những ngày tháng an ổn, giống như nữ hài ở trong thế giới kia?

Ăn ăn uống uống, chăm sóc chó mèo, lại thuận tiện làm đồ ăn ngon. Nữ hài kia là người hướng dẫn mọi người trồng hoa hoa cỏ cỏ, lăn lộn tìm nấu đồ ăn ngon.

Cơ Ngọc cũng rất muốn thử cuộc sống như thế, nhưng ở hoàn cảnh như thế này, mở cửa ra toàn mùi son phấn, làm nàng không còn hứng thú gì nữa.

Người đều bị hãm sâu ở thanh lâu, lúc nào cũng có khả năng thất thân, không giải quyết vấn đề này, làm sao có thể yên vui được?

Bây giờ thì tốt rồi, về sau ở Đông Cung, không phải là muốn làm cái gì thì làm cái đó hay sao, chỉ cần thường ngày bớt chút thời gian hầu hạ tốt cẩu nam nhân ở bên cạnh là được rồi.

Cẩu nam nhân giống đệ đệ của hắn, đều không dễ dàng thu phục, nhưng mà không có vấn đề gì, nàng đã phát hiện nhược điểm của hắn.

Nàng mới dùng giọng điệu của nữ hài tử đơn thuần, nói “lạnh” một câu, người này liền đem áo khoác cho nàng.

Minh Vương điện hạ làm nũng nói rằng bị nhiễm lạnh phát sốt, đợi khỏi bệnh thì mới đánh trượng hình, hắn cũng đồng ý.

Nói cách khác, chỉ cần ngữ khí mềm mỏng một chút, nửa làm nũng nửa nghiêm túc nói chuyện với hắn, thì hắn có thể nhượng bộ thỏa hiệp.

Riêng chuyện này thì Cơ Ngọc rất có năng khiếu, nàng đã lừa gạt được rất nhiều nam nhân. Hy vọng Thái Tử điện hạ cũng sẽ quỳ gối ở dưới váy thạch lựu của nàng. Ahaha.

Kể cả nếu không làm được như vậy, thì cũng không bị thiệt thòi gì. Có thể leo lên giường Thái Tử thì nàng rất vui, còn nếu không leo lên được thì nàng cũng chỉ tiếc nuối một chút mà thôi, chỉ cần không gϊếŧ nàng là tốt rồi.

Cơ Ngọc nhịn không được mà lại nhìn lén Thái Tử điện hạ, không biết Thái Tử đối với người cùng một nhà có keo kiệt hay không?

Nàng bị chuộc thân bất ngờ, vì sợ Thái Tử đổi ý, nàng nhanh nhẹn đi theo, mà chưa kịp thu thập đồ đạc hành lí, ngân phiếu cũng không mang đi nhiều, nhưng mà toàn bộ trang sức Liễu ma ma chuẩn bị cho nàng, nàng đều cài hết lên đầu.

Bộ trang sức này rất quý giá, tất cả đều được làm từ vàng và ngọc thượng hạng, tất nhiên là Thái Tử đã thanh toán tiền với Liễu ma ma, cũng có nghĩa là, bây giờ tất cả đều là của nàng.

Nếu Thái Tử điện hạ là người keo kiệt, nàng chỉ cần bán đồ trang sức này đi cũng đủ dùng cho mấy năm, cho nên tạm thời không cần lo lắng về chi phí sinh hoạt.

Cơ Ngọc thở một hơi dài nhẹ nhõm, không nhìn thấy gì ở bên ngoài, thôi thì học theo Thái Tử, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, đã đến nơi cần đến.

Thái Tử điện hạ chưa ra lệnh cho nàng, Cơ Ngọc không dám kéo áo khoác xuống, cứ giữ nguyên trạng thái trùm áo kín đầu. Người hầu bên cạnh Thái Tử giúp nàng xuống xe đi vào trong, tạm thời nàng ngủ lại ở phủ Minh Vương.

Cứ đến giờ Tuất là Hoàng Cung đóng cửa, trừ phi có trường hợp khẩn cấp, nếu không ngay cả Hoàng Thượng cũng phải chờ ở ngoài cửa cung, chờ cho đến sáng hôm sau mới được vào.

Cơ Ngọc cũng biết những quy định đó, tuy nàng không ra khỏi thanh lâu, nhưng bình thường luôn có những nam tử khoác lác, kể một số chuyện cho mọi người nghe, để chứng tỏ hắn là người có kiến thức rộng rãi, nàng thỉnh thoảng cũng nghe bằng một bên lỗ tai.

Phủ Minh Vương rất lớn, Thái Tử sắp xếp nàng ở phòng bên cạnh, còn hắn bá chiếm căn phòng chính của Minh Vương, cũng để cho Minh Vương ở phòng bên cạnh, ngay cạnh căn phòng Cơ Ngọc ở.

Cơ Ngọc ngồi đợi ở trong phòng một lúc lâu, nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh nữa thì mới đứng dậy, nàng muốn nhìn xem hiện tại Minh Vương điện hạ tình hình ra sao.



Cửa vừa mới mở ra, có một bóng người nhanh như chớp chui vào trong.

Minh Vương điện hạ khoác chăn gấm, vội vàng đóng cửa lại như một kẻ trộm, hắn quay đầu lại rồi ra lệnh cho nàng.

“Nếu Hoàng huynh hỏi lai lịch của ngươi, ngươi hãy nói nhà mình quê ở Giang Nam, mẫu thân ngươi mười ngón tay không phải chạm nước, không phải làm việc nhà, nhìn giống như một tiểu thư khuê các, không giống những người xung quanh. Mẫu thân ngươi còn nói rằng, trước kia họ của nàng là họ Hạ. Ngoài những thông tin này, Hoàng huynh hỏi những cái khác, thì ngươi bảo là không biết, nghe rõ chưa?”

Cơ Ngọc chớp chớp mắt, trong lòng có chút tò mò, trên mặt nàng cũng biểu hiện thập phần phối hợp, nàng mở to mắt vô tội hỏi: “Vì sao phải nói như vậy?”

Ngu Tô cố ý hù dọa nàng: “Vì để cứu mạng của ngươi đấy, nếu không nói như vậy thì mạng nhỏ của ngươi coi như không còn nữa.”

Cơ Ngọc nhíu mày.

Vẫn còn chưa thoát khỏi nguy hiểm sao?

Thái Tử điện hạ sẽ gϊếŧ nàng?

Nhưng nàng là thế thân cho người yêu của Thái Tử mà nhỉ?

Hay là vị bạch nguyệt quang của Thái Tử điện hạ có thân phận cao quý, còn nàng xuất thân thấp kém, Thái Tử điện hạ cảm thấy nàng làm bẩn vị bạch nguyệt quang, vì thế muốn gϊếŧ nàng?

Minh Vương điện hạ tạo ra xuất thân mới của nàng, hình như có liên hệ thân quyến với vị bạch nguyệt quang kia, cho nên không dễ xuống tay trừ khử nàng.

Chắc là như vậy nhỉ?

Cơ Ngọc vừa định mở miệng hỏi, Minh Vương lại đột nhiên nghe thấy động tĩnh gì đó, bị dọa giật mình, vội vàng trùm chăn quanh người rồi nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Hắn vừa mới rời đi, thì liền có người gõ cửa: “Cơ Ngọc cô nương có ở trong phòng không?”

Người gõ cửa là Nam Phong, là người hầu hạ bên cạnh Thái Tử, lúc xuống xe điện hạ có gọi tên hắn. Cơ Ngọc âm thầm ghi nhớ lại.

Cơ Ngọc trả lời: “Ta có ở trong phòng, có chuyện gì vậy?”

Nam Phong đáp lại: “Tú bà Liễu Tam Nương ở Túy Tâm Lâu nói, Cơ Ngọc cô nương đi gấp gáp, bà ấy giúp cô nương dọn dẹp đồ đạc rồi mang đến đây.”

Cơ Ngọc hiểu trong lòng, Liễu Tam Nương biết được nàng bị Thái Tử mang đi, sau này nếu tốt thì có cơ hội bay lên làm phượng hoàng, cho nên bán cho nàng một cái ân tình, những đồ vật nàng thường dùng, những cô nương khác cũng không cần, chi bằng cho nàng mang đi thì có lợi hơn.

Cơ Ngọc bảo hắn đi vào trong phòng. Nam Phong ôm một túi đồ, nhìn cũng không nhỏ, Cơ Ngọc nhận đồ, đặt ở trên bàn rồi mở ra xem.

Bên trong có xiêm y của nàng, cũng có chút ít son phấn và đồ trang sức, số ngân phiếu nàng giấu ở gối đầu cũng đưa lại cho nàng, còn nhiều hơn số nàng dự trữ, chắc là Liễu ma ma bỏ vào thêm.

Bà ấy đúng thật là có tâm.

Cơ Ngọc rút mấy tờ ngân phiếu rồi kín đáo nhét vào l*иg ngực của Nam Phong: “Chủ quản đại nhân, Cơ Ngọc vừa mới đến, có chút sợ hãi, Chủ quản đại nhân có thể giúp ta hiểu rõ được không? Không biết Thái Tử điện hạ định xử trí Cơ Ngọc như thế nào?”