Chương 13: Lại Là Một Chuyên Gia Giám Định Kỹ Nữ

Editor: Dung Chiêu Home

Quê quán của Cơ Ngọc là ở Giang Nam, mẫu thân là một mỹ nhân đã chạy trốn thành công ra khỏi thanh lâu, được một người thợ săn cứu được, thế là dứt khoát gả cho hắn, sau khi sinh nàng chưa được mấy năm thì đã mất. Cha nàng lại cưới thê tử mới, người mới đến không thích nhìn nàng, lúc nào cũng đánh chửi sai bảo nàng.

Sau đó có một lần, chỗ họ ở xảy ra nạn châu chấu, không thể tiếp tục sinh sống ở đó nữa, thế là họ dọn nhà, di chuyển đến kinh thành. Trong nhà không có tiền, hơn nữa từ lâu trước đó, thê tử mới đã nhìn nàng không vừa mắt, bán nàng cho Liễu Tam Nương ở thanh lâu với giá 500 lượng.

Hộ gia đình kia dựa vào số tiền bán Cơ Ngọc, mở ra tiệm buôn bán nhỏ, trụ ở lại kinh thành, cho nên dễ dàng điều tra được.

Sau khi đến thanh lâu, lúc đầu Liễu Tam Nương cho nàng ăn ngon uống tốt, để bồi dưỡng làm hoa khôi, nhưng càng lớn Cơ Ngọc càng tuấn tú, thân hình cao lên, khi mặc nam trang, nhìn còn đẹp hơn so với các công tử nhà quyền quý trong kinh thành.

Liễu Tam Nương thấy vậy, biết rằng nàng sẽ không được các nam tử yêu thích, thế là dần dần không để ý đến nàng nữa, sắp xếp cho nàng hầu hạ cho các cô nương trong thanh lâu.

Qua được mấy năm, Cơ Ngọc xảy ra chuyện, nàng giúp người, ngược lại bị người phản bội, sau đó bị Tú bà đưa lên đài đấu giá.

Chuyện sau đó thì dễ hiểu hơn, nàng bị Ngu Tô đấu giá được, tên hỗn đản kia dựa vào quyền thế, ẩn giấu nàng đã gần nửa năm.

Tiểu đệ hỗn đản kia có ý tưởng gì, đương nhiên là hắn hiểu được, chính vì thế, nên hắn mới tức giận đến nỗi mất khống chế.

Ngu Dung vân vê cuốn ghi chép, tay dùng sức khiến cho ngón tay trở nên trắng bệch, cảm xúc trào dâng trong lòng còn chưa bình tĩnh trở lại, thì thấy tay áo hắn bị người kéo kéo.

“Thái Tử điện hạ.”

Thiếu nữ lớn lên giống hắn y như đúc, lại dùng loại ánh mắt ngây thơ nhìn hắn.

“Ngài đã ăn thịt nướng bao giờ chưa?”

Ánh mắt hắn lạnh lùng: “Bổn cung không thích những thứ đó.”

Thiếu nữ trước mặt, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, giống như là đã được hắn cho phép, đột nhiên dùng tay giữ mũ đội đầu, che mặt kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt, sau đó nói chuyện với Nam Phong đang ở ngoài xe ngựa.

“Chủ quản đại nhân, Thái Tử điện hạ chưa từng ăn món thịt nướng đấy!”

Nam Phong ở bên ngoài xe ngựa, biểu tình ngốc lăng, hắn cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện ở bên trong xe, Thái Tử không ngăn nàng lại, chính là đồng ý với nàng, vì thế hắn gật gật đầu rồi rời đi.

Một lúc sau, Nam Phong cầm về hai cái bánh được gói trong giấy dầu, bánh kẹp thịt, thiếu nữ nhận lấy bánh, tự giác cầm một cái, một cái khác thì đưa cho Thái Tử hắn.

Hắn không cầm, “Ngươi tự ăn đi.”

Thiếu nữ gật gật đầu, lại hỏi hắn, “Ngài đã ăn món ruột heo chưa?”

Hắn híp híp mắt, trong lòng hiểu được ý định của nàng, không hé răng nói gì.

Hình như thiếu nữ cũng dự đoán hắn sẽ như thế, không chờ hắn trả lời, nàng trực tiếp vén rèm lên, nói với Nam Phong ở bên ngoài:

“Thái Tử cũng chưa từng ăn món ruột heo đâu!”



Ngu Dung cạn lời.

Nam Phong ngốc lăng, ngày thường Thái Tử chưa bao giờ ăn những món như thế này, nhưng lúc Cơ Ngọc nói, Thái Tử lại không hé răng, thế nên hắn không biết là có phải ý của Thái Tử hay là không.

Thái Tử cũng chưa nhắc nhở hắn, vẫn luôn im lặng, làm cho hắn do dự.

Nghĩ kĩ thì chắc là Cơ Ngọc cũng không có lá gan mà giả mạo truyền lời Thái Tử, hơn nữa nếu Thái Tử không muốn, thì chẳng nhẽ không nói lời nào? Nghĩ như vậy, Nam Phong bước chân ra, chạy đi mua món súc ruột.

Ruột heo, nhìn tên đoán nghĩa, chắc là đồ ăn liên quan đến đại tràng, chỉ có bình dân mới ăn món này, dù giá rẻ đi nữa thì cũng chướng tai gai mắt.

Ngay cả bản thân Nam Phong còn không muốn ăn, không nghĩ ra vì sao Thái Tử lại muốn mua?

Chẳng lẽ là Cơ Ngọc cô nương xúi giục?

Cơ Ngọc cô nương nói là ăn ngon, Thái Tử tò mò, cũng muốn nhìn thử xem?

Cũng có khả năng như vậy.

Ở trong mắt người khác, Thái Tử là người trưởng thành, bình tĩnh tự chủ, cũng chỉ có mỗi Nam Phong hắn nhìn thấy được một mặt khác của Thái Tử.

Trước kia khi Hoàng hậu chưa qua đời, Thái Tử vẫn là người thích chơi đùa, Minh Vương điện hạ mà so sánh với Thái Tử, chính là gặp phải sư phụ.

Nhưng mà Thái Tử biết giả bộ, hơn nữa hắn thiên tư thông minh, cầm kì thư họa, quân tử lục nghệ, mọi thứ đều tinh thông, mỗi một môn đều đạt tới hạng nhất, vô cùng nổi bật. Có những điều này che giấu, không ai biết được sự cuồng dã, ưa thích náo nhiệt trong lòng của hắn.

Có thể nói là, những thứ Minh Vương điện hạ từng chơi, Thái Tử đều đã chơi qua hết. Những thứ Minh Vương chưa từng chơi qua, Thái Tử điện hạ cũng đã chơi qua.

Lúc Thái Tử mười hai tuổi, hắn lén theo người đi chọn thái giám, chuồn êm ra ngoài cung, sau khi vui chơi thỏa thích thì bình an trở về. Có thiếu nữ lừa hắn, suýt bị hắn lừa bán đi để kiếm ít tiền tiêu ra tiêu vào. Minh Vương điện hạ lúc mười hai tuổi thì vẫn còn đang ngồi chơi bùn đất, cho nên đây là nguyên nhân Minh Vương điện hạ vĩnh viễn không đấu lại được Thái Tử.

Những cái cớ mà Minh Vương dùng, Thái Tử điện hạ cũng đã dùng qua, những bức tường mà Minh Vương leo qua, Thái Tử cũng đều biết hết, Minh Vương chơi trò tiểu tâm cơ, Thái Tử cũng đã chơi qua hết.

Minh Vương bị Thái Tử hoàn toàn nghiền áp, không có nửa điểm phản kháng. Trước khi mười hai tuổi, Thái Tử chính là nam hài vô cùng phản nghịch như thế.

Chỉ là không có ai biết rõ mà thôi, cũng chỉ có loại người như hắn, đi theo bên cạnh Thái Tử mới biết được.

So sánh với những việc Thái Tử làm những năm trước mười hai tuổi, việc hắn muốn nếm thử món súc ruột cũng không quá khó hiểu.

Sau mười hai tuổi, Thái Tử như là trong một đêm đã trở thành người hiểu chuyện, không còn liên lạc với đám bạn bè chơi bời, bỏ quên những trò vui, chuyên tâm phát triển thế lực và bảo vệ một đôi đệ đệ muội muội của chính mình, vừa đảm đương vai trò ca ca, vừa đảm đương vai trò mẫu thân.

Lúc trước Hoàng Hậu là người truy đuổi sau mông Nhị điện hạ và Cửu công chúa, thì thầm muốn đánh gãy chân chó của hai người, thì bây giờ Thái Tử chính là người truy đuổi bọn họ.

Lúc trước Hoàng Hậu che chắn bảo vệ, chặn những công kích ngấm ngầm hay công khai nhằm vào bọn họ, thì bây giờ là Thái Tử điện hạ làm.

Lúc trước Hoàng Hậu bị bọn họ làm cho tức giận đến hỏng mất, thì bây giờ chính Thái Tử điện hạ luôn bị bọn hắn chọc tức đến mất bình tĩnh.



Mỗi lần Thái Tử phụ đạo chỉ dạy khóa học cho bọn hắn, đều nói hắn hận không thể thọc bọn họ một đạo cho chết luôn.

Vì bọn họ quá ngu ngốc, đều là óc heo cả.

Nam Phong đương nhiên không dám hùa theo, đồng ý với Thái Tử. Mỗi khi Thái Tử nói như vậy, hắn đều cố gắng hết sức khuyên bảo Thái Tử nghĩ thoáng ra, nếu cứ tiếp tục giận dữ như vậy sẽ làm ra chuyện không tốt.

Lại nói tiếp, trước kia chỉ có hai người khiến Thái Tử phải nhọc lòng suy nghĩ, đến nỗi trái tim suýt nữa bị bệnh, thì bây giờ lại có thêm một Cơ Ngọc cô nương, không biết là Thái Tử điện hạ sẽ sống được mấy năm nữa?

Hắn vừa mới có ý nghĩ như thế, thì thấy người bán rong đã làm xong hai phần ruột heo, gói vào lá bánh chưng rồi đưa cho hắn.

Bên trong xe có hai người, nếu chỉ mua một phần, ngỡ không đủ ăn thì làm sao? Hắn thật tri kỉ mà, mỗi món đều mua hai phần.

Hắn vừa mới gõ gõ cửa sổ nhỏ của xe ngựa, thì đã thấy đôi bàn tay trắng thò ra nhận đồ ăn.

Cơ Ngọc lại hỏi Thái Tử có muốn ăn thử hay không? Thái Tử không có hứng thú, thế là nàng lại ngồi ăn.

Có một lần, sẽ có lần hai, tất nhiên sẽ có lần thứ ba. Nàng vừa ăn xong món ruột heo, lại nhìn trúng bánh rán. Cơ Ngọc để lá bánh trưng ở trên bàn trà trong xe ngựa, giọng điệu giống như là nhớ rõ phân phó của Thái Tử điện hạ, nàng bụm mặt nói với Nam Phong:

“Chủ sự đại nhân, Thái Tử điện hạ hình như cũng chưa từng ăn bánh rán.”

Nam Phong hiểu được, vừa muốn đi mua, Cơ Ngọc lại nhìn thấy một quầy hàng khác, nàng nói nhanh: “Chắc chắn là cũng chưa ăn qua tào phớ.”

Nam Phong cạn lời.

Nàng cũng chưa quay đầu hỏi điện hạ, đã xác định là ý muốn của điện hạ sao?

Có phải điện hạ đã bị nữ nhân này dụ dỗ thành công rồi hay không? Thế mà cứ mặc kệ nàng, để nàng giả truyền ý tứ sao?

Lúc đầu hắn còn suy đoán Điện hạ muốn nếm thử món ăn, nhưng nhìn tình hình hiện tại, giống như là nữ nhân này tự mình chủ trương. Nhưng mà Thái Tử chưa nói gì, tất nhiên hắn sẽ không có một câu oán hận, lại đi mua tào phớ cho nàng.

Vì thế, Cơ Ngọc thu hoạch được một bàn đồ ăn, vừa ăn vừa xốc rèm che, nhìn về phía bên ngoài. Nàng vừa nhìn trúng bánh sơn tra, đang định gọi Nam Phong, thì phía sau truyền đến giọng nói của Thái Tử.

“Đừng quá đáng quá!”

Động tác của Cơ Ngọc dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn, thấy Thái Tử vẫn đang nhìn cuốn vở kia, nhưng lời nói là đang nói với nàng, nếu nàng không trả lời lại thì không được tốt lắm.

Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt Cơ Ngọc tràn đầy hơi nước, lộ ra ánh mắt thanh triệt sạch sẽ, “Điện hạ, có phải thϊếp làm sai ở đâu không?”

Nàng méo miệng, ủy khuất nói: “Thϊếp chỉ nghĩ là, sau khi vào cung thì sẽ không được ăn những món này, cho nên tham ăn một chút, điện hạ đừng trách thϊếp.”

Nàng dừng lại một chút, rồi nói: “Có thể để thϊếp thân tùy ý một chút được không?”

Vành mũ của Thái Tử hơi nâng lên, qua một tầng vải che, ánh mắt sắc bén của Thái Tử nhìn về phía nàng: “Đừng diễn, kĩ thuật này của ngươi có thể lừa gạt được người khác, nhưng không lừa được ta đâu.”

Cơ Ngọc chớp chớp mắt, thầm nghĩ không ổn rồi, lại là một cái chuyên gia chuyên giám định kĩ nữ.