Chương 28: Tiếp Tục Đối Đáp Căng Thẳng

Editor: Dung Chiêu

Hai người có điểm nào đó rất giống, ví dụ là có thể chơi đùa chung một chỗ, cãi nhau ầm ĩ giống như là bạn bè.

Cơ Ngọc rất thích đi theo hắn cùng nhau làm trò, cảm giác rất thả lỏng, không cảm thấy có một chút gánh nặng nào.

Giống như là làm một việc mà chính mình cảm thấy thoải mái, là thực lòng nguyện ý làm.

Chủ yếu là Minh Vương điện hạ không làm cao, cũng không làm bộ làm tịch, nói giỡn cùng với hắn, dù chơi đùa xô đẩy, thì thằng nhãi này không những không trách phạt, mà còn cảm thấy thích thú.

Hắn rất thích chơi trò chơi, nhưng mà rất ngốc, chơi trò gì cũng thua, không thắng bao giờ.

Có nhiều khi hắn mang theo đám bạn bè đến, cùng nhau điên, còn muốn dựa vào nàng để gian lận, bảo nàng quyến rũ người ta, làm cho người ta không còn chú ý vào trò chơi nữa, thế mà hắn cũng mấy lần gian lận thành công.

Hắn trộm quân cờ của người ta, lúc sắp thua thì hắn “không cẩn thận” làm đổ bàn cờ. Nhưng vì hắn lớn lên trông xinh đẹp, làm cho người ta không tức giận nổi.

Ở phương diện nhan sắc mỹ mạo, Cơ Ngọc vẫn rất có tự tin, nhan sắc của nàng chỉ mất hiệu lực khi đứng trước mặt Thái Tử điện hạ và Minh Vương. Ngày thường đi ra cửa, đại gia ít hoặc nhiều đều đi đến xem nàng, thỉnh thoảng sẽ gặp được một vài ánh mắt nồng nhiệt nhìn chằm chằm, Cơ Ngọc cũng đã quen với những ánh mắt mãnh liệt nồng cháy như vậy.

Cho nên cơ bản mỗi lần nàng ra tay, không có chuyện không thành công, nàng cùng với Minh Vương điện hạ, kẻ xướng người họa, phối hợp vô cùng ăn ý, cùng nhau làm một ít chuyện thiếu đạo đức.

Ban đầu cảm thấy cắn rứt lương tâm, sau một thời gian dài thì đã trở thành thói quen.

Minh Vương điện hạ bao nàng suốt nửa năm, nửa năm này, ban đầu Cơ Ngọc vốn trầm mặc ít lời, tính tình cứng ngắc, sau khi bị hắn rủ đi làm loạn, nàng cũng đã cởi mở mạnh dạn hơn.

Cho đến bây giờ Cơ Ngọc vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên bị hắn đấu giá giành được, hai người gặp nhau lần đầu, ở trong phòng ngủ của nàng, nàng rất khẩn trương, đang muốn cởϊ qυầи áo ra, thì Minh Vương đột nhiên hỏi nàng, nàng có biết trèo tường không?

Lúc đấy nàng giật mình, cùng với không thể tin tưởng được, ngay sau đó Minh Vương điện hạ liền mang nàng trèo tường đi chơi.

Chơi hết một đêm mới đưa nàng trở về, lúc đó nàng cảm thấy người này thật là đặc biệt, nàng quyết tâm muốn ở cùng hắn, nếu sau nửa năm nàng hết hy vọng, thì coi như bạn bè chơi với nhau vậy.

Minh Vương điện hạ đối với nàng không có một chút hứng thú nam nữ, một chút ít cũng không có, cảm giác hắn coi nàng như tiểu đệ, chưa bao giờ coi nàng là nữ nhân cả.

Thường xuyên bảo nàng khuôn đồ, để nàng ngủ dưới đất, cái gì nam nhân làm được thì cũng bảo nàng làm, miệng lúc nào cũng gọi nàng là “tiểu đệ”, bảo nàng giả nam trang.

Hai người cùng tuổi với nhau, kì thực Minh Vương nhỏ hơn nàng mấy tháng, nhưng thằng nhãi này không biết xấu hổ, một hai đòi làm đại ca, bảo nàng gọi ca ca.

Lần nào gọi ca ca, thằng nhãi này đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, đôi mắt cũng cười thành một đường thẳng.

Cơ Ngọc cảm thấy hắn rất đáng yêu, lại có chút ngốc nghếch, khiến cho người khác không yên tâm, lúc nào cũng phải chú ý hắn, nếu không hắn sẽ dễ dàng bị nữ nhân hư hỏng ăn đến sạch sẽ.

Chuyện nàng thích làm nhất, đó là đi theo hắn, đứng ở phía sau, trộm giúp hắn thắng mấy ván, nhìn hắn cười cong đôi mắt. Lúc nào có nữ nhân hư hỏng đánh chủ ý lên người hắn, nàng bóp chết ý tưởng đó từ trong nôi, nửa năm này nói là Minh Vương bảo hộ nàng, không bằng nói là nàng bảo hộ Minh Vương thì chính xác hơn.

Minh Vương điện hạ lúc mới đến thanh lâu, rõ ràng là tay non. Bởi vì hắn mới được cấp cho phủ đệ, trước đó đều ở trong cung, nên đơn thuần giống như một đứa ngốc vậy. Khi đi vào thanh lâu, thì chính là một người coi tiền như rác, thường xuyên bị người khác hố.

Sau khi đến Túy Tâm Lâu thì có nàng nhìn chằm chằm, không cho ai lừa hắn, cho nên hắn rất cần mẫn chạy đến chơi. Cơ bản hắn đem tất cả thời gian nhàn rỗi của mình, cống hiến hết cho nàng.

Nửa năm a, nhất định là hai người rất hiểu nhau, cho nên mới trả lời giống nhau y chang như vậy.

“Đòn roi cũng rất thơm, ngươi có muốn thử xem một chút hay không?”



Cơ Ngọc tiếp tục học ngữ khí nói chuyện của Thái Tử điện hạ.

Minh Vương điện hạ vừa mới bị ăn đòn roi, có thể là nghĩ tới đau đớn lúc đó, mặt đột nhiên trắng bệch ra.

“Hoàng huynh tha mạng, bệnh phong hàn sốt cao của đệ còn chưa có khỏi hẳn đâu, thân thể ốm yếu, đánh không được mấy roi thì người đã không còn nữa rồi.”

Cơ Ngọc trầm mặc.

Tuy rằng không giống nhau đến từng từ, nhưng đại khái vẫn giống, quả nhiên gần mực thì đen gần đèn thì sáng, nàng đã bị Minh Vương điện hạ dạy hư rồi.

“Hoàng huynh!”

Ngu Tô đặt điểm tâm trong tay xuống, biểu tình có chút nghiêm túc.

“Nữ tử ngày hôm qua mang về, huynh để nàng ở đâu rồi?”

Ngày hôm qua, chỉ có nàng bị Thái Tử đem về cung, nữ tử trong lời nói của Minh Vương, chính là nàng?

Đột nhiên bị nhắc đến, Cơ Ngọc dừng lại một chút.

Đề tài này siêu khó, Thái Tử điện hạ chưa từng nói qua về chuyện này.

Nàng muốn quay đầu lại hỏi Thái Tử một chút, nhưng còn chưa cử động, đã bị Thái Tử đá nhẹ một cái. Lần đầu tiên hắn đá nàng, là bảo nàng trả lời Nam Phong, lần này chắc cũng bảo nàng trả lời Minh Vương điện hạ.

Cơ Ngọc cân nhắc xem nên nói như thế nào, còn phải bắt chước ngữ khí của Thái Tử và những lời mà hắn hay nói, nửa ngày sau nàng mới hỏi.

“Ngươi đi một chuyến thật xa đến đây, chỉ vì nàng?”

Đột nhiên nàng hiểu ra, vì sao Thái Tử điện hạ muốn an bài nàng ở cùng tẩm cung với hắn, hóa ra là vì thuận tiện cho nàng quan sát, bắt chước hắn.

Cho dù giọng nói nàng không giống giọng hắn, nhưng ngữ khí và miệng lưỡi thì bắt chước được mười phần, hơn nữa nàng ở trong tẩm cung của Thái Tử điện hạ. Cho nên Minh Vương không nghĩ đến sẽ có người giả mạo ca ca hắn, lại còn do chính ca ca hắn bày mưu đặt kế, hắn không nghi ngờ một chút nào.

Cơ Ngọc nhìn thấy hắn ngẩn người ra, sau đó liền bật cười, không chịu thừa nhận.

“Hoàng huynh, đệ thật sự chưa làm gì nàng cả, nhiều nhất chỉ coi nàng như một người anh em.”

Anh em? Kẻ lừa đảo này, rõ ràng coi ta là tiểu đệ của ngươi!

“Ban đầu đúng là đệ có, ý tưởng không tốt lắm, nhưng sau đó phát hiện cô nương kia rất thú vị, liền vẫn coi nàng như bạn tri kỉ.”

Hình như hắn cảm thấy lời nói của mình quá phiến diện, chỉ là lời nói từ một phía, hắn lại nói thêm một câu:

“Không tin thì huynh có thể hỏi nàng một chút, đệ có từng bắt nạt nàng lần nào hay chưa?”

Cơ Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, tuy rằng Minh Vương điện hạ thích nhìn nàng rồi cười khoái chí, bất kể là nàng làm động tác gì, hắn cũng cười, nhưng mà quả thật hắn chưa từng bắt nạt nàng. Thỉnh thoảng có người chê nàng xuất thân hèn mọn, hắn còn giúp nàng nói chuyện.

“Ca.”

Giọng nói có chút làm nũng, khiến thân hình Cơ Ngọc run run, có chút không thích ứng được.



Minh Vương điện hạ thích làm trò hồ nháo, nhưng chưa từng làm nũng ở trước mặt nàng, thỉnh thoảng lúc nào say thì sẽ nhỏ giọng nói thầm một hai câu như vậy, nàng không cẩn thận nghe thấy, giống như là hoa khôi xinh đẹp nhất đang làm nũng với khách nhân, làm cho người nghe được cảm thấy tê dại.

Diện mạo của Minh Vương, đừng nói là đi chơi thanh lâu, nói là đưa người tới cửa cho nhân gia “chơi” thì đúng hơn.

Cơ Ngọc cúi đầu, lâm vào trầm tư.

Đây là đãi ngộ dành cho Thái Tử điện hạ sao?

Cũng sung sướиɠ quá đi?

Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, mau đồng ý với hắn, trả lời đồng ý với hắn.

Lý trí kéo nàng lại, Cơ Ngọc bất động thanh sắc, tiếp tục nghe hắn nói dông dài.

“Đệ từ nhỏ đã không có bạn chơi cùng, mặc dù có thì cũng cách xa đệ từ mười tuổi năm ấy. Cơ Ngọc hiện tại là bằng hữu duy nhất của đệ.”

Năm hắn mười tuổi, mẫu hậu không còn nữa, mất đi một chỗ dựa lớn, có thể ở trong cung, nơi mà ăn thịt người không nhả xương này, sống sót được hay không đã là vấn đề lớn. Người có nhãn lực một chút thì sẽ không đến trước mặt hắn nữa, bạn tốt, bạn chơi cùng cũng dần dần xa cách.

Cơ Ngọc nhìn hắn, cảm thấy có chút đau lòng, đồng thời cũng tự hỏi một việc khác.

Hóa ra ở trong lòng Minh Vương điện hạ, nàng quan trọng đến như vậy sao?

Chẳng qua là không giống như nàng nghĩ.

Nàng vẫn luôn thương nhớ thân mình của hắn, thế mà thằng nhãi này lại chỉ coi nàng như bằng hữu, một người anh em tốt?

“Cơ Ngọc, Tính tình của Cơ Ngọc hơi giống với Hoàng huynh, ngày thường rất chiếu cố chăm sóc cho đệ, sẽ giúp đệ chắn rượu, thay đệ thắng ván thi đấu, người khác nói lời ẩn ý, nàng cũng sẽ trong tốt ngoài sáng đáp trả họ.”

Cơ Ngọc sửng sốt, những việc này nàng đều trộm làm, thế mà Minh Vương điện hạ lại biết được?

“Kì thực trong lòng đệ, vẫn luôn coi nàng như ca ca.”

Cơ Ngọc cảm thấy có chút buồn bực trong lòng.

Thằng nhãi này! quả nhiên không coi nàng là nữ hài tử.

Vì nàng khó coi sao? Hay là hắn có tật xấu gì?

Nhiều công tử thiếu gia như vậy mà không tìm, lại muốn đem một nữ hài tử như nàng, coi là ca ca?

Hơn nữa, lời này mà ngươi cũng dám nói, ngươi có biết kì thực ca ca ngươi rất hẹp hòi hay không?

Buổi sáng hắn phải dậy sớm hơn so với ta, hắn đã tức tối mà đá ta một cái, ngươi mà gọi ta là “ca ca”, thì hắn còn ghen tị mà xử trí ta đến mức nào?

Cơ Ngọc cảm nhận rõ ràng sau lưng áp suất thấp, giống như có cái gì đó sắc bén cơ hồ muốn hóa thành thực thể mà thọc nàng mấy đao, làm cho nàng cảm thấy sau lưng như bị kim chích vậy.

Cơ Ngọc lau lau mồ hôi.

Cảm giác Thái Tử điện hạ đang muốn ám sát nàng.