Chương 30: Quần áo của Thái Tử

Editor: Dung Chiêu

Cơ Ngọc lòng dạ rộng lượng, không hề để ý, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không bị ảnh hưởng chút nào. Đến buổi tối, Thái Tử hôm nay phê duyệt tấu chương rất nhanh, mới đến giờ Tuất đã xong xuôi, trở nên nhàn nhã.

Hắn vừa nhàn nhã một cái, Cơ Ngọc liền cảm thấy bất luận mình làm gì đều có một tầm mắt chết chóc nhìn nàng chằm chằm, giống như có rắn độc đang ẩn nấp ở góc tối, chờ cơ hội nhảy ra cắn chết nàng vậy.

Vốn dĩ hôm nay nàng cũng muốn thu thập ít thiện cảm, thế mà lại xảy ra chuyện của Minh Vương, kết quả suốt cả ngày nàng cũng không tìm được cơ hội nào.

Buổi tối đến, nàng cảm thấy có chút không cam lòng, nhưng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn thấy Thái Tử điện hạ lên giường, kéo tấm mành che, không nhìn thấy gì nữa, thì nàng mới chậm rì rì đi qua, mở tủ quần áo của Thái Tử rồi ôm hai cái chăn ra. Nàng dải chăn xong xuôi, vừa định nằm lên thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, có lẽ có thể miễn cưỡng lấy được một ít thiện cảm của Thái Tử.

Vì thế nàng lại nhấc chân đi về phía buồng ngủ của Thái Tử, mở tủ quần áo ra, bắt đầu chuẩn bị bộ quần áo cho hắn mặc vào sáng sớm mai, gồm áσ ɭóŧ, trung y, áo ngoài.

Hắn là Thái Tử, có bộ triều phục, màu sắc đỏ bừng, trên áo có thêu hình rồng bốn chân, sau khi mặc vào nhìn có cảm giác sang trọng hiển hách, có chút khí tức thần thánh, tạo ra khí thế không thể xâm phạm vào.

Màu đỏ vốn rất nổi bật, thằng nhãi này có làn da trắng, bộ quần áo thượng triều đỏ rực giống như một giọt máu đỏ trên nền tuyết trắng, nhìn bắt mắt vô cùng.

Đặc biệt lúc hắn bước đi, vạt áo lay động theo bước chân, bay lên rồi lại rơi xuống, nhìn có một chút ý vị độc đáo.

Cơ Ngọc rất thích đi theo phía sau hắn, nhìn thân hình hắn cao gầy ốm yếu, mà lại vững vàng bước tiến về phía trước.

Mùa đông lạnh, nàng sợ hắn bị lạnh, lại chọn thêm cho hắn một bộ trung y giữ ấm, rồi đặt tất cả ở trên mép giường. Nàng cố ý sắp xếp từ trong ra ngoài, để áo ngoài ở phía dưới cùng, sau đó là trung y giữ ấm, bên trên là bộ trung y mỏng, rồi trên cùng là áσ ɭóŧ, xếp thứ tự thuận tiện cho hắn mặc vào.

Như vậy có thể giúp hắn không mất thời gian chọn lựa từng bộ quần áo. Cơ Ngọc rất hài lòng, vừa chuẩn bị bước đi, bỗng nghe giọng nói của Thái Tử, truyền ra từ trên giường.



“Đổi quần áo đi.”

Hả?

Người này thật kì quái, chưa bao giờ giải thích rõ ràng, giống như là nói nhiều hơn một câu thì sẽ chết vậy.

Vậy rốt cuộc là đổi bộ quần áo nào?

Đổi bộ quần áo mà nàng đặt ở mép giường? Hay là bộ nào?

Chắc không phải là bộ ở mép giường, sáng mai hắn cần phải mặc, hơn nữa Cơ Ngọc cũng từng quan sát rồi, đó đúng là triều phục mà hắn mặc. Nàng chuẩn bị sẵn, giúp hắn đỡ mất thời gian, không có đạo lí lại bảo nàng đổi, thế thì còn bộ nào khác sao?

Cơ Ngọc nhìn nhìn trên người mình, rồi mới phản ứng lại. Nàng vẫn đang mặc quần áo của Thái Tử, có khi bộ này Thái Tử đã mặc một ngày, sau đó nàng lại mặc hai ba ngày nữa. Cho nên Thái Tử ghét bỏ, bảo nàng thay quần áo.

Hắn chưa cho nàng đi lấy quần áo, cũng không gọi Nam Phong đi vào. Quan trọng hơn là, ở Đông Cung không chắc chắn sẽ có cỡ quần áo mà nàng mặc. Cơ Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lấy một bộ từ tủ quần áo của Thái Tử.

Lúc lấy bộ áσ ɭóŧ, nàng hơi chần chừ một chút, hai người mặc chung một bộ áσ ɭóŧ, có phải là có hơi quá mức không nhỉ?

Từ trước đến nay nàng cũng chưa mặc qua quần áo của người khác, ngay cả quần áo của Minh Vương cũng chưa từng mặc, bởi vì Minh Vương lùn hơn nàng. Hơn nữa mỗi lần đi gặp nàng, hắn đều thắt nút chết ở đai lưng, muốn đi nhà xí cũng không thể đi được, huống chi là cởi ra cho nàng mặc.

Chờ hắn cởi được nút thắt ra, đến rau kim châm cũng nguội hết rồi!



Cơ Ngọc nghĩ kĩ, từ lúc gặp được Thái Tử điện hạ, nàng đã tích cóp được bốn cái lần đầu tiên.

Lần đầu tiên được người chuộc thân, lần đầu tiên cùng người khác tựa lưng, lần đầu tiên đi vào phòng riêng của nam, lần đầu tiên mặc áσ ɭóŧ của người ta.

Nói mặt dày hơn một chút thì, Thái Tử điện hạ còn không ngại, thì nàng ngại cái con khỉ. Nhìn thế nào thì người chịu thiệt vẫn là Thái Tử điện hạ, quần áo là của hắn, hắn lại có thân phận cao quý, diện mạo, dáng người hoàn hảo. Cho nên nhìn ở khía cạnh nào thì vẫn thấy nàng là người trèo cao.

Ban đầu, cho dù làm thϊếp thất, nàng còn không có khả năng làm được, nhiều nhất cũng chỉ là một nha hoàn thông phòng, hoặc là ngoại thất, nếu không phải có gương mặt này.

Cơ Ngọc bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nàng cảm giác suy đoán lúc ban đầu về bạch nguyệt quang là sai. Bởi vì nếu là bạch nguyệt quang, thì hắn bảo nàng bắt chước giọng nói và ngữ khí của hắn để làm gì?

Hay là đang thử nàng, nhìn xem nàng có thiên phú ở phương diện này hay không? Sau khi học xong thì lại bảo nàng học giọng nói và thần thái của bạch nguyệt quang?

Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, vị bạch nguyệt quang này hình như là nam tử, bởi vì Minh Vương điện hạ nói rằng coi nàng như anh em, huynh đệ. Hơn nữa, Thường Bình dạy nàng thay đổi giọng nói, cũng toàn là giọng nam.

Giọng của nàng vốn là giọng nữ, Thường Bình bảo rằng giọng nói của nàng sau khi chỉnh sửa thêm thì nghe rất nam tính, hơn nữa nàng cũng thông minh, là người rất có thiên phú, chỉ cần có đủ thời gian thì sẽ vượt qua hắn.

Những lời đó chỉ dùng để dối lừa người khác mà thôi, nàng không để trong lòng. Nàng nghiêm túc học chỉ vì yêu cầu cần phải thế, nàng cần, Thái Tử điện hạ cũng cần.

Cơ Ngọc lấy bộ quần áo dày nhất của Thái Tử, vì nàng sợ lạnh. Sau khi nàng lấy đủ bộ quần áo hoàn chỉnh, tủ quần áo của điện hạ đã trống rỗng hơn nhiều, cơ bản Thái Tử không có nhiều quần áo lắm.

Cơ Ngọc nhìn vào tủ, chỉ còn dư lại hai bộ quần áo mỏng, trong lòng cảm thấy hơi áy náy. Nàng đi tìm một góc thay quần áo, sau đó đem quần áo dơ đặt ở cửa, để ngày mai Nam Phong thuận tiện mang đi tẩy rửa.

Nàng nhớ rõ ở phía dưới giường cũng có quần áo, nàng đi vào lấy, lúc đi qua còn cố ý dẫm mạnh chân, để cho Thái Tử biết nàng đang ở chỗ nào, còn nhắc nhở hắn thêm một câu, nàng đi vào lấy quần áo dơ để mang ra ngoài.