Chương 37: Cơ Ngọc Mạo Hiểm

Editor: Dung Chiêu

Cơ Ngọc không hiểu lời này là bảo nàng dừng lại hay là tiếp tục hành động. Cơ Ngọc cảm thấy có cả hai ý này, Thái Tử điện hạ rất thông minh, nhưng nàng vẫn muốn thử xem.

Một tay của nàng bỗng rút cây trâm, đặt đầu nhọn ở cổ Thái Tử.

Khuôn mặt Thái Tử không biểu lộ một chút giật mình hay ngoài ý muốn nào, giống như là biết nàng sẽ hành động như vậy.

Quả nhiên, lời nói lúc nãy của hắn có ý bảo nàng tiếp tục làm.

“Ngươi không chạy thoát được đâu.” Ngu Dung không hề phản kháng, cũng không cần phản kháng, nếu nàng còn muốn sống thì nào dám làm tổn thương hắn, huống chi nàng còn có một phương án tốt hơn để lựa chọn.

“Dù chạy không thoát, thì cũng phải cố gắng làm thử chứ?”

Cơ Ngọc cởi dây buộc tóc của hắn, rồi đem trói tay hắn lại.

Trong quá trình đó, Thái Tử rất phối hợp với nàng, không có nửa điểm phản kháng, giống như để cho nàng hết hi vọng, cho nàng biết là chạy không thoát được.

Cơ Ngọc bắt đầu cởi xiêm y, thay một bộ quần áo của Thái Tử, bộ nàng đang mặc trên người, thì Nam Phong đã từng nhìn thấy, cho nên phải thay một bộ khác.

Lúc nàng lục lọi tủ quần áo của Thái Tử, phát hiện những bộ quần áo ít ỏi của hắn đã bị nàng chà đạp không sai biệt lắm, sau khi nàng mặc xong bộ này, thì trong tủ chỉ còn lại một bộ cuối cùng.

Hầy, đường đường là Thái Tử điện hạ, mà quần áo cũng không đủ để mặc, thật là xấu hổ thay cho hắn.

Cơ Ngọc thắt đai lưng xong xuôi, rồi búi tóc gọn gàng, sau đó đem theo ngân phiếu và vàng bạc của mình, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì tính toán bước ra phía cửa.

Nàng muốn đóng giả Thái Tử điện hạ, quang minh chính đại đi ra khỏi cung.

Còn bản thân Thái Tử điện hạ thì sao, hắn sẽ không gọi người, nếu muốn gọi thì hắn đã sớm hô hào rồi. Nàng cũng không ảo tưởng mà nghĩ rằng, hắn không có năng lực đánh lại nàng, chỉ là hắn đang muốn cho nàng hết hi vọng mà thôi.

Làm cho nàng biết, nàng chạy không thoát được.

Cho nên hắn sẽ phối hợp với nàng, không gọi người, cũng không làm thủ đoạn gì.

Cơ Ngọc vừa ra đến cửa, thì đột nhiên dừng lại, bước chân thay đổi phương hướng, đi đến chỗ Thái Tử điện hạ, giọng nói bình tĩnh:

“Thái Tử điện hạ, ta sắp rời đi rồi, nên là muốn lấy cái gì đó từ ngài để giữ làm kỉ niệm.”



Ánh mắt nàng nhìn xuống, nhìn về phía tay của Thái Tử. Từ lâu nàng đã chú ý tới cái nhẫn mà Thái Tử đeo ở ngón trỏ, hắn rất ít khi tháo ra, nếu không có chiếc nhẫn này, chắc chắn Nam Phong sẽ hoài nghi nàng, một mặt khác, nàng cũng thực sự muốn lấy nó làm kỉ niệm.

Cơ Ngọc thích nhìn Minh Li khóc, mỗi lần Minh Li khóc là đều mang theo mục đích, muốn được Cơ Ngọc tặng đồ, hay là chơi cùng nàng ấy, khóc chỉ là giả mà thôi.

Minh Vương điện hạ cười, mỗi lần hắn cười, Cơ Ngọc liền cảm thấy phương bắc có giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập, công tử thế vô song, thượng nhân đẹp như ngọc. Những từ ngữ tốt đẹp đó đều có thể dùng để miêu tả Minh Vương.

Nàng cũng thích nhìn Thái Tử điện hạ, nhìn những lúc hắn tức giận.

Lúc hắn giận thì chơi rất vui, muốn được người khác dỗ dành, kì thực hắn không khó đối phó, dùng phương pháp đơn giản nhất, nói rõ mọi thứ ra, là có thể thu phục được hắn.

Ví dụ như nói là đem đồ tốt nhất, lớn nhất cho hắn, thì hắn sẽ đồng ý thỏa hiệp.

Minh Vương có thể vẫn giữ được trạng thái sạch sẽ thuần khiết như vậy, cũng là do công lao của Thái Tử.

Cơ Ngọc so sánh hai anh em bọn họ, cảm thấy Minh Vương giống như là một viên ngọc vui sướиɠ, hướng về phía tương lai, mang theo hơi thở thanh xuân hoa nở.

Còn Thái Tử thì như cái cây đã chết một nửa. Nhìn bên ngoài thì thấy hắn sạch sẽ, kì thực dưới thân đã hư thối khô héo, tỏa ra nồng đậm tối tăm và cô tịch. Hắn chắn hết mọi công kích, dù là ngấm ngầm hay công khai. Những việc dơ bẩn, Minh Vương điện hạ không biết, đều có hết ở chỗ Thái Tử.

Nhiều lúc Minh Vương cũng rất phản nghịch, cả bên ngoài lẫn bên trong, giống như hai thanh dao nhỏ, vèo vèo bay về phía Thái Tử.

Hài tử không dễ nuôi a.

Rõ ràng chỉ kém hai tuổi mà thôi, thế mà khác nhau quá lớn.

Cơ Ngọc sờ đến ngón tay đeo nhẫn của Thái Tử, hắn không nhúc nhích tí nào, để mặc cho nàng nắm lấy tay, tháo chiếc nhẫn ra, sau khi tháo nhẫn xong thì lại thả tay hắn xuống.

Bàn tay thật là đẹp, làm cho Cơ Ngọc nhìn mất một lúc.

“Thái Tử điện hạ không nói lời nào sao?”

Không có tiếng trả lời, trong phòng một mảnh yên tĩnh, rất lâu sau mới có tiếng nói khàn khàn vang lên: “Nói cái gì?”

Nàng gợi ý một câu: “Ví dụ như nói lời chúc phúc cho Cơ Ngọc.”

Thái Tử không chúc phúc nàng, ngược lại châm chọc một câu.



“Ngươi trốn không thoát được, ngươi sẽ quay trở lại sớm thôi, rồi ngoan ngoãn cởi trói cho ta, cầu xin ta tha thứ cho ngươi.”

Cơ Ngọc không nói khẳng định điều gì, chỉ nói:

“Cơ Ngọc sẽ không cầu xin người.”

Thái Tử cười lạnh một tiếng, không đáp lời.

Cơ Ngọc không đợi được hắn trả lời, vỗ vỗ mông đứng dậy rời đi, giây khắc nàng mở cửa, biểu tình nàng đã thay đổi, lộ ra thần sắc lạnh lùng giống y hệt Thái Tử điện hạ.

Ít nhiều cũng do công lao của Thái Tử điện hạ, hắn bảo nàng bắt chước hắn, cho nàng vào ở tẩm cung chính, vừa lúc nãy còn cho nàng nhìn dung mạo, khiến nàng học được bảy tám phần thần thái của hắn.

Cơ Ngọc một bên xỏ giày, một bên nói với Nam Phong đang đứng chờ ở bên cạnh. “Đi chuẩn bị xe ngựa.”

Tuy rằng mới chỉ học một ngày, nhưng nàng thông minh, hơn nữa Thái Tử điện hạ quá gấp gáp, bảo Thường Bình trực tiếp dạy nàng những điều quan trọng nhất. Năng lực làm chủ giọng nói của nàng đã rất mạnh mẽ, lại luyện tập hồi lâu, khiến cho giọng nói trở nên khàn khàn, hoàn toàn che giấu được âm giọng nữ tính của mình. Nhưng dù sao vẫn có chút khác biệt với Thái Tử điện hạ, tốt nhất là ít nói nhất có thể.

Nam Phong hành lễ xong, không có chút hoài nghi, trực tiếp đi chuẩn bị xe ngựa.

Cơ Ngọc quay đầu lại, cuối cùng nhìn cung điện cách đó không xa, phảng phất có thể nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy người ở bên trong, đang ngồi an tĩnh ở phía trước bàn, hắn cúi đầu xuống, không nhìn rõ mặt mày.

Hắn giống như bị ác ma đem lòng yêu thương, phía sau hắn như có vực sâu và bóng tối vô tận, có rất nhiều dã thú lớn lớn bé bé nhìn chằm chằm, chỉ trực chờ hắn lộ ra sơ hở, sau đó một ngụm cắn nuốt.

Thời thời khắc khắc duy trì cảnh giác, chắc chắn hắt rất mệt mỏi?

“Chủ tử?” Nam Phong nắm dây xe ngựa, ở ngoài cửa gọi nàng.

Cơ Ngọc nhướng mày, không chút do dự xoay người, đi ra phía bên ngoài. Vừa định bước lên xe, thì nàng nghe thấy Nam Phong hỏi:

“Chủ tử, chúng ta đi đâu?”

Cơ Ngọc trả lời không chút nghĩ ngợi: “Đi Túy Tâm Lâu.”

Sắc mặt nàng âm trầm: “Cô nương kia, họ Hạ!”

Nam Phong cả kinh, “hạ” là họ của Hoàng Hậu, nói họ “hạ”, tức là muốn nói cô nương kia và nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu có quan hệ.

Không phải là đã điều tra rõ ràng rồi hay sao? Hạ gia không có người nào lưu lạc ở bên ngoài, cả trai lẫn gái, như thế nào đột nhiên toát ra một nữ hài lớn như vậy?