Chương 39: Ngươi Có Thể Làm Được Gì?

Editor: Dung Chiêu

Cơ Ngọc đi đến bên cạnh chậu than, hơ nóng đôi bàn tay. Lúc nãy ở bên ngoài chịu lạnh, tất cả các đầu ngón tay đều bị đỏ bừng lên.

Nàng vừa hơ hơ bàn tay, vừa nhìn ngó nghiêng về phía Thái Tử, vốn định đi qua cởi trói cho hắn, ai ngờ dây trói bỗng nhiên rời ra, rơi xuống đất.

Chỗ dây đứt rất gọn gàng, chứng tỏ trên người Thái Tử có giấu vũ khí sắc bén, nếu là muốn phản kháng chống lại nàng, hoặc gϊếŧ nàng, cũng là chuyện dễ dàng như trở bàn tay, chỉ là hắn không muốn làm như vậy mà thôi.

Thái Tử điện hạ xoa xoa đôi tay, dây trói buộc chặt, làm cho cổ tay hắn hiện lên vài đường hằn màu đỏ, làn da hắn vốn rất trắng, nên vết đỏ hiện lên rõ ràng.

Giống như là bị ngược đãi vậy, hay là dấu vết của trò chơi không lành mạnh nào đó.

Cơ Ngọc là người ở thanh lâu, đã nhìn thấy nhiều chuyện xấu xa, cho nên vừa nhìn thấy vết hằn đỏ trên tay Thái Tử, trong đầu nàng không tự chủ được mà nghĩ đến những hình ảnh dơ bẩn ở thanh lâu.

Lúc nãy tinh thần nàng căng thẳng, không có để ý nhiều, buộc dây trói vô cùng thuận tay. Bây giờ thì đỡ rồi, nàng ở trong căn phòng ấm áp, lại không cần phải suy tính cho cái mạng nhỏ, cho nên nàng mới nghĩ đến một chuyện.

Lúc nãy Thái Tử điện hạ rất phối hợp với nàng nha.

“Ngươi lại không muốn đôi mắt của mình nữa phải không?”

Thái Tử ánh mắt nhạy bén, nàng vừa có biểu hiện khác thường một chút, đã ngay lập tức bị hắn nhìn ra.

Nhưng mà chắc hắn chỉ nghĩ là nàng mê nam sắc thôi, chứ không nghĩ rằng nàng còn có thể quá mức hơn thế nữa nhỉ ?

Cơ Ngọc thu lại ánh mắt, thành thành thật thật ngồi sưởi ấm, cực lực hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình, trong lúc này, đừng làm cho Thái Tử chú ý, để tránh hắn lại nhớ đến chuyện xấu gì của nàng nữa.

Ví dụ như là chuyện nàng trói hắn, lại còn to gan lớn mật, dám sờ khóe mắt hắn.

Tuy rằng nàng đã cố gắng giảm xuống sự tồn tại của mình, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén mãnh liệt từ phía bên kia nhìn sang chỗ nàng.

Đồ đáng ghét, nàng nhìn hắn thì hắn không cho nhìn, hắn nhìn nàng thì quang minh chính đại mà nhìn, lại còn nhìn rõ lâu, không kiêng nể gì, giống như là muốn làm gì thì làm vậy, làm cho Cơ Ngọc thập phần không phục, muốn ngẩng đầu lên nhìn đáp trả hắn, nhưng mà nàng nghĩ đến cái mạng nhỏ vừa nhặt được trở về, thế là lại thôi, không tùy tiện làm hành động gì khıêυ khí©h hắn nữa.

Ai mà biết rốt cuộc hắn nghĩ như thế nào?

Có lẽ hắn chỉ miễn cưỡng giữ lại cái mạng của nàng, vì vẫn còn nhiều băn khoăn, ví dụ như sợ nàng phản bội, hay là làm gì khác. Giữ nàng lại, có nhiều hại hơn là lợi, cùng nhau sống dưới một mái nhà, nếu nàng nảy sinh tâm tư gì không tốt, Thái Tử có khả năng chạy không thoát. Chuyện này nàng có thể nghĩ đến được, thì không có chuyện Thái Tử không nghĩ đến, hắn giữ nàng lại, chỉ là có ưu điểm gì đó làm cho hắn động tâm mà thôi.



Vốn dĩ nàng đang ở thế thua, chỉ chiếm được chút ưu thế, nếu nàng lại tìm đường chết, ván cờ lại càng nghiêng, chỉ cần hắn có ý niệm gϊếŧ nàng một cái, thì ngay lập tức nàng sẽ không còn nữa.

Cơ Ngọc giống như con chim cút, rụt rụt cái đầu, hướng về phía bóng tối mà lùi dần vào.

Thái Tử nhìn thấy hành động nhỏ của nàng, không nói gì, như vậy cũng chính là không sao.

“Ngươi có thể làm được gì?”

Không khí yên lặng một lúc lâu, bỗng Thái Tử lên tiếng hỏi.

Cơ Ngọc biết hắn nói về cái gì, cũng chỉ là một ít tài nghệ đơn giản mà thôi, nếu nàng không nói, thì cũng sẽ bị vạch trần.

“Cơ Ngọc hiểu một chút về cầm kì thư họa.”

Mấy năm đầu ở Túy Tâm Lâu, nàng không bị ngược đãi, cho nên học được cầm kì thư họa, cũng không đến nỗi tệ lắm.

“Còn gì nữa?”

“Chơi xúc xắc, bắn tên, ném thẻ vào bình rượu, mỗi trò Cơ Ngọc đều biết một chút.”

“Còn gì nữa không?”

Hình như nàng hiểu biết quá ít, Thái Tử điện hạ không thấy hài lòng?

Cơ Ngọc nghiêng đầu, suy nghĩ thật lâu rồi mới nói.

“Cơ Ngọc biết một chút võ công?”

Trong Túy Tâm Lâu, những tay đánh đấm thuê cũng không có công phu cao, nhưng được cái là người dạy võ cũng không tệ lắm, cho nên mỗi ngày Cơ Ngọc đều nhìn chằm chằm xem bọn họ, học được một chút biện pháp rèn luyện.

Ngày bình thường, sau khi hầu hạ xong các cô nương, nàng liền đi tìm chỗ thích hợp rồi tập luyện. Sau này nàng được ở phòng riêng, càng thuận tiện hơn, nhưng mà cũng chỉ là luyện được chút nền móng võ công cơ sở thôi, nếu là cùng người khác cứng đối cứng, thì nàng khả năng không ăn thua. Nhưng được cái là dưới chân nàng có sức, rất ổn định, người khác muốn vật ngã nàng thì cũng không phải chuyện dễ.

Sở dĩ kế hoạch mấy năm trước của nàng thực hiện được, là do Quận Vương thế tử kia uống say mèm, không biết trời đất gì nữa, những gã sai vặt bên cạnh hắn cũng đều là gối thêu hoa, không có chút sức lực, làm cho nàng có thể dễ dàng đánh hắn một trận.

Nàng ra tay tàn nhẫn, lại đánh vào mặt hắn, làm cho hắn sinh oán hận, sau đó mới tìm đến Hầu Vương thế tử gây phiền toái, làm cho mưu kế của nàng thành công.



“Tốt”. Thái Tử gật đầu, “Tiếp tục.”

Cơ Ngọc lần nữa đếm lại các kĩ năng mà mình có thể làm được, đếm đi đếm lại, cũng chỉ thấy có chừng đó, nàng nói: “Đã hết rồi.”

Thái Tử điện hạ híp mắt: “Chỉ như thế thôi sao?”

Cơ Ngọc cạn lời.

Ở trong dân gian, nàng như vậy đã rất lợi hại, chủ yếu là do không có người chỉ bảo dạy dỗ, nếu mà có người hướng dẫn, thì sẽ không chỉ biết có bấy nhiêu kĩ năng.

“Nếu thật sự phải nói ra, kì thực Cơ Ngọc vẫn còn một kĩ năng, hơn nữa, kĩ năng này Thái Tử không làm được.”

Cơ Ngọc phát hiện chính mình rất thích tìm đường chết, lại còn thích chống đối Thái Tử điện hạ nữa chứ.

Thái Tử vẫn chưa ý thức được nàng có ý đồ xấu, hàng mi dài chớp chớp, hắn nhướng mày hỏi: “Là cái gì?”

Cơ Ngọc ngồi thẳng lưng, ngước mắt lên, ánh mắt dừng ở trên người Thái Tử, sau khi xác định mình sẽ không bỏ lỡ bất kì biểu cảm nhỏ nào của Thái Tử, nàng mới gằn từng chữ mà nói: “Kĩ năng, giường chiếu.”

Vừa nghe thấy chữ “giường”, Thái Tử đã ý thức được điều gì, ánh mắt càng nghiêm, sau đó đôi mắt híp thành đường thẳng nhỏ, đồng tử ẩn phía sau, không nhìn ra thần sắc cụ thể của hắn, nhưng chắc chắn là không tốt, bởi vì giọng điệu của hắn hơi giận dữ.

“Không biết xấu hổ.”

Dường như nói như vậy vẫn chưa đủ miêu tả rõ tâm trạng của hắn lúc này, thế là lại nói thêm một câu.

“Không giữ nữ tắc.”

Cơ Ngọc cạn lời.

Có phải Thái Tử điện hạ đã quên cái gì rồi không? Nàng vốn dĩ là nữ tử thanh lâu, nữ tắc là cái gì?

Cơ Ngọc không cãi cọ cùng hắn, chắc chắn là không thắng nổi hắn, mà kể cả thắng được, nàng cũng không thể làm, như thế sẽ không giữ được cái đầu đâu.

Thế nhưng Thái Tử không nghĩ buông tha nàng, trong ánh mắt hiện lên một tia châm chọc.

“Bổn Cung lúc mười hai tuổi, đã có bốn nha hoàn thông phòng, ngươi cảm thấy Bổn Cung không hiểu cái này sao?”