Chương 41: Thực Ra Nàng Luôn Mơ Ước Thân Thể Của Hắn

Editor: Dung Chiêu

Cơ Ngọc rất thích hắn thẳng thắn ở trước mặt nàng, chắc là vì chuyện để nàng bắt chước học làm thế thân. Thái Tử ở trước mặt nàng, không hề che giấu cái gì, thế nên Cơ Ngọc quan sát được con người chân thật nhất của hắn.

Cái nàng quan sát được, không giống với cái mà người khác nhìn thấy. Ở trong dân gian, thanh danh của Thái Tử vô cùng kém cỏi, gϊếŧ người vô số, lạm sát kẻ vô tội, hung tàn thô bạo. Lúc nàng nhìn thấy hắn, nghĩ rằng hắn là người trầm tĩnh tự chủ, ai ngờ bên dưới đó còn có chút tùy hứng.

Cơ Ngọc vén tay áo lên, tay cầm cây châm, nhúng vào thuốc màu, sau đó lại gần sát ngực hắn, nàng vừa mới chạm tới, hắn đã rụt người lại.

Cơ Ngọc không để trong lòng, lúc nãy nàng dùng đầu ngón tay sờ khóe mắt hắn, hắn cũng rụt người lại như thế mà, làm nhiều lần sẽ không sao cả.

Kết quả lần thứ hai nàng chạm vào, thằng nhãi này lại lui lui về phía sau.

Cơ Ngọc ngẩng mặt lên nhìn hắn, lúc đầu Thái Tử không có phản ứng gì, nàng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm, rốt cuộc người này mới nói: “Ngứa.”

Ngứa một chút thế này, mà ngươi đã không chịu nổi, thật là hết nói.

Lời này nàng thầm nói trong lòng là tốt rồi, đương nhiên trên mặt sẽ không có biểu hiện gì. Cơ Ngọc bảo hắn đi đến nằm ở trên giường, ít ra thằng nhãi này vẫn hợp tác với nàng, thật sự đến nằm cạnh giường, nửa người phía dưới dùng chăn che lại, nửa người trên mặt áo trắng mỏng, cởi hờ ra, để lộ hơn nửa cái ngực.

Trong đầu Cơ Ngọc đột nhiên hiện ra từ ca nhi, trong Túy Tâm Lâu cũng không phải là không có ca nhi.

Những người ca nhi đó, là nam tử bán thân, số lượng rất ít, nhưng đúng thật là vẫn có. Ca nhi không giống với nữ tử, thân hình họ cao gầy, giống vị thiếu gia công tử tuấn mỹ, chuyên dùng để cho đám nam nhân hưởng dụng.

Nếu mà Thái Tử đến chỗ kia, chính là thịt cá béo bở, mặc người xâu xé, dựa vào dung mạo như hoa như ngọc này của hắn, mỗi ngày tiếp 3 đến 5 khách nhân thì cũng không vấn đề gì, chỉ mệt chết hắn mà thôi, haha.

Cơ Ngọc thu lại tâm tư, tay nàng cầm cái khăn, đè trên ngực Thái Tử để giữ hắn lại, tránh cho thằng nhãi này lại lộn xộn. Sau khi xác định hắn không nhúc nhích nữa, nàng nhẹ nhàng đâm kim xuống, thân hình Thái Tử run rẩy, nhưng lần này không có rụt người lại nữa, một phần do đằng sau không còn chỗ để lùi, hơn nữa cũng do Cơ Ngọc ấn chặt tay, giữ người hắn lại.

Hắn vừa nhúc nhích là nàng tăng thêm lực đạo, làm cho hắn không phản kháng được.

Sau khi hắn không động đậy nữa, Cơ Ngọc làm dễ dàng hơn rất nhiều, bởi vì vết sẹo không lớn lắm, nên nàng quyết định xăm hình chim ưng nho nhỏ mà thôi, nhưng việc này là xăm vẽ trên người sống, nên Cơ Ngọc mất rất nhiều thời gian mới làm xong xuôi cho hắn.



Trong lúc xăm, nàng liên tục dùng khăn để lau thuốc dư thừa, vừa để xem những vị trí đã xăm xong, vì thế đã dùng hết mấy cái khăn.

Bởi vì hắn để lộ một nửa người, sau khi xăm hình xong, hai đầu vai hắn đã lạnh buốt.

Có lẽ thằng nhãi này quá mệt mỏi, Cơ Ngọc mới khắc xong một nửa mà hắn đã ngủ mất, đầu nghiêng về một bên, hơi thở đều đều, thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy mắt hắn có vết thâm đen do thiếu ngủ.

Xăm hình rất đau, đâm kim châm vào da, cho thuốc màu đi vào, kể cả nàng chưa trải nghiệm qua, cũng có thể nghĩ đến nó đau như thế nào, đau như vậy mà còn ngủ được, rốt cuộc là hắn buồn ngủ đến mức nào?

Đúng là hắn rất bận, Cơ Ngọc đi theo hắn hai ngày, đã tận mắt nhìn thấy, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, làm vất hơn trâu, chưa từng thấy hắn rảnh rỗi lúc nào.

Bảo sao mà hắn đi tìm thế thân, từ lần đầu tiên gặp mặt, chắc chắn thằng nhãi này đã đánh chủ ý lên nàng, cảm giác như là khi người ta tuyệt vọng, thì cái gì cũng có thể thử xem.

Chắc là hắn cũng buộc phải làm như vậy, cục diện rối rắm như thế này, hắn chưa bị điên đã là may mắn lắm rồi.

Cơ Ngọc rút châm về, lau sạch thuốc màu còn sót lại, nàng nhìn về phía ngực hắn xem xét, một con chim ưng bộ dáng thanh tú sạch sẽ, được vẽ hoàn toàn bằng màu đen, chim ưng đen ở trên làn da trắng nõn của hắn, hiện ra sinh động như thật, vừa vặn che đi vết sẹo kia của hắn.

Cơ Ngọc khép lại vạt áo của hắn, kéo chăn lên đến ngang vai, lúc nàng dịch góc chăn, bàn tay không cẩn thận chạm vào một bên khuôn mặt hắn.

Tay nàng ở bên ngoài một hai canh giờ, đã lạnh như băng, chắc là do bị cái lạnh chạm vào nên hắn tỉnh lại, đôi mắt thanh triệt sạch sẽ, thiếu đi một chút ý tứ tính kế, giống như vầng trăng đêm khuya, là lúc đẹp nhất.

“Điện hạ tỉnh rồi?”

Đôi mắt Cơ Ngọc lóe lóe: “Vừa đúng lúc Cơ Ngọc đã xăm hình xong cho điện hạ, bây giờ đến lượt Cơ Ngọc.”

Nàng nhìn hộp gỗ nhỏ, lại nhìn nhìn Thái Tử điện hạ, mắt nàng ám chỉ vô cùng rõ ràng.

Thái Tử cũng biết vẽ tranh mà, hắn quân tử lục nghệ, cầm kì thư họa, mọi thứ tinh thông, cho nên vẽ tranh hay xăm hình, đối với hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Ngu Dung sắc mặt âm trầm: “Ngươi cảm thấy Bổn Cung sẽ hầu hạ ngươi sao?”

Cơ Ngọc im lặng.



Ta cảm thấy sẽ không.

“Cơ Ngọc tự mình làm.” Nàng thành thành thật thật sửa lại lời nói, ngồi ở trước gương, chuẩn bị tự xăm hình chim ưng cho chính mình.

Cần phải xăm giống y hệt Thái Tử điện hạ, còn khó hơn ban nãy một chút, nhưng cũng may hình vẽ kia rất nhỏ, hơn nữa nàng khắc họa cẩn thận, cả quá trình nàng hiểu rõ, nên miễn cưỡng có thể tự làm được.

Nàng sợ hình vẽ sẽ khác so với Thái Tử, nên lại đi qua chỗ Thái Tử nhìn thêm vài lần.

Dường như hắn cũng hiểu, dù là cùng một người vẽ, cũng không có khả năng vẽ ra hai hình giống nhau như đúc, vẫn có thể xảy ra sai lầm, cho nên hắn cũng phối hợp với nàng, nàng muốn nhìn thì hắn cởi xiêm y cho nàng nhìn.

Hai canh giờ trôi qua, trời đã bắt đầu nhá nhem tối, nàng nương theo ánh đèn để làm nốt, hai khắc nữa trôi qua, rốt cuộc nàng đã làm xong.

Cuối cùng nàng so sánh với Thái Tử điện hạ, hai hình vẽ là giống nhau, cơ hồ không có khác biệt, có thể làm hoàn mỹ như vậy, Cơ Ngọc cũng không nghĩ tới, đại khái là do Thái Tử cũng rất phối hợp với nàng.

Thái tử sau khi hạ triều vào buổi sáng, cũng không xử lí tấu chương, vẫn luôn cầm cuốn nhật kí xem xét, sau đó vì chuyện hình xăm mà lăn lộn tới buổi chiều, sau khi Cơ Ngọc xăm xong hình trên ngực hắn, thì hắn mới ngồi phê duyệt tấu chương, trong lúc đó, cứ mỗi lần Cơ Ngọc lại gần hắn, là hắn tự giác kéo vạt áo xuống cho nàng nhìn xem.

Một lần lại một lần, ít nhất cũng phải mười mấy lần, thế mà hắn không mất kiên nhẫn, đến bây giờ hình xăm trước ngực hắn vẫn còn in rõ trong trí nhớ nàng, nhắm mắt lại cũng có thể nhớ rõ ràng, thật sự là xem quá nhiều mà.

Cơ Ngọc nghiêng đầu nhìn Thái Tử.

Có lẽ hắn nghĩ mình là nam, cho nên rất an toàn, chưa bao giờ phòng bị nàng, nhưng thực ra.

Nàng chính là mơ ước thân thể của hắn.

Mặc dù là khuôn mặt giống nàng như đúc, cũng không ngăn cản được chuyện nàng động tâm với hắn.

Nói đến chuyện này, nàng cần phải nhắc nhở hắn một chút.

“Điện hạ.”