Chương 4

Sau đó, Hà Tịch ra nước ngoài làm thực tập sinh, sau đại học cô ta ở lại đó học tập.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi ở lại thành phố này, Tần Nam nhờ năng lực làm việc xuất sắc của mình mà một đường thăng chức, tôi cũng được tăng lương rất nhiều lần.

Sau khi biết hoàn cảnh gia đình tôi, anh càng đối xử với tôi tốt hơn.

Nhưng khi mọi thứ đã ổn định và chúng tôi bắt đầu bàn chuyện kết hôn, Hà Tịch lại về nước.

Từ ngày đầu tiên trở về, cô ta đã bắt đầu liền mạch bước vào cuộc sống của tôi và Tần Nam.

Nửa đêm, tôi bỗng phát sốt nhẹ, Tần Nam tìm thuốc cho tôi uống.

Vừa định đi ngủ, Hà Tịch đột nhiên gọi điện thoại: “Gọi Tần Nam đi! Xe hỏng ở ngoại ô, tôi không thể láy được xe, mau tới giúp tôi!”

Tôi bưng cốc nước nóng, còn chưa kịp mở miệng, Tần Nam đã nói: “Thuốc uống rồi, em mau ngủ đi, anh đi ra ngoài một lát.”

Không chút do dự, anh ấy bỏ mặc tôi đang sốt mà đi ra ngoài.

Như rất nhiều lần trước đây.

Nhiều đến nỗi tôi chần chừ do dự.

Nếu không, tốt hơn nên trì hoãn vấn đề kết hôn.

Tần Nam nhận thấy tôi do dự, vì vậy vào ngày sinh nhật thứ 25 của tôi, anh ấy đã lên kế hoạch cho một buổi lễ cầu hôn hoành tráng.

Anh ấy thậm chí còn gọi Hà Tịch và một số nhân viên giỏi nhất của anh ấy đến chứng kiến buổi lễ.

Trước mặt Hà Tịch, anh lấy chiếc nhẫn kim cương ra đeo vào ngón tay tôi, giọng trầm nhưng lại dịu dàng: “Liễu Liễu, anh biết, trước đây em đã rất vất vả. Anh thật sự rất muốn em được hạnh phúc.”

Hà Tịch cũng nói: “Chị Chu Liễu, em biết chị đã hiểu lầm em, nhưng Tần Nam đối với chị là chân thành.”

Những người bên cạnh mồm năm miệng mười.

“Việc cầu hôn này, đội trưởng Tần đã lên kế hoạch mấy ngày rồi!”

“Tôi đã xin nghỉ việc ở công ty để chứng kiến tình yêu của anh ấy.”

“Đáp ứng anh ấy! Đáp ứng anh ấy đi!”

“Tôi……”

Tôi nháy mắt mờ mịt.

Tôi đã theo đuổi anh ấy hai năm rồi, lại yêu nhau bốn năm nữa, tôi đã đợi ngày này rất lâu, mở miệng ra lại phát hiện mình không nói được lời nào.

Không đợi câu trả lời, Tần Nam ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt mang theo một tia khẩn cầu: “Liễu Liễu.”

Nếu tôi bây giờ từ chối anh, anh sẽ xấu hổ trước mặt những nhân viên đó, sẽ rất khó xử đúng không?

Huống chi từ nhỏ đến lớn, vô số thỏa thiệp ở nhà, mờ ám ở trường học, vô số mảnh vở thoáng qua trong đầu tôi.

Vì thế cuối cùng, tôi đã đáp ứng anh ấy.

Tôi rất muốn có một người có thể yêu tôi bằng cả trái tim.

Mà khi đó, tôi đã nghĩ rằng người đó sẽ là Tần Nam.

“Cô gái, điện thoại của cô đổ chuông liên tục.”

Lời nhắc nhở của tài xế taxi khiến tôi tỉnh táo lại, tôi cuối đầu xuống và nhìn thấy những dòng chữ nhảy múa trên màn hình.

—— Tiểu Hà Tịch.

Đây là Tần Nam ghi chú cho cô ta.

Cắn cắn môi, tôi vẫn nhấc máy.

“Chu Liễu, anh quên điện thoại của anh ở nhà rồi?”

Tôi đáp lại và cố nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng: “Anh có muốn em đem qua cho anh không?”

“Không cần, em cứ để ở đó đi, lát nữa anh quay lại lấy”.

Cúp điện thoại, xe nhanh chóng dừng lại trước cửa quán bar, tôi lấy lại tinh thần, lần theo số quầy trong lịch sử trò chuyện để tìm.

Dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng người quen thuộc chợt hiện ra trước mắt.

Hà Tịch đang đứng trước một người đàn ông cao to, cô ta không biết phải nói gì, người đàn ông đưa tay ra định chạm vào mặt cô.

Tần Nam đột nhiên tiến lên một bước, đem cô ta ra ở phía sau che chở: “Mày thử động vào cô ấy thử xem?!”

Người đàn ông sững người một lúc, thẹn quá hóa giận nói: “Mày là thằng nào? Mày tính nhúng tay vào à?!”

Tần Nam không chút do dự gằn từng chữ một mà nói: “Tôi là bạn trai của cô ấy.”