Chương 2

3.

Đằng Hoa Nguyệt xoay sở suốt một mùa mới tạm thời sắp xếp ổn thỏa Hầu phủ.

Sở dĩ ta biết rõ như vậy không phải vì ta quan tâm đến nàng ta, mà vì Lý quản sự ở tiền viện nhờ Cần Nhi nhắn lại.

Hôm đó ta đang ngồi trên ghế dựa đu đưa quạt quạt vừa tắm nắng, Cần Nhi đứng bên cạnh hứng khởi kể lại lời của Lý quản sự.

Nghe nói Đằng Hoa Nguyệt đã mua năm chậu Dao Hoàng, ba chậu Xuân Lan từ người làm vườn giỏi nhất ở Vân Thành, chậu nào chậu nấy đều phát triển rất tốt, giá cả thì đắt đến mức khiến người ta rơi lệ.

Không chỉ vậy, nàng ta còn đặt tiệc mì ở Phàm Lâu, nhà hàng được coi là số một, giá hai mươi lạng một bàn, nói rằng ba ngày sau sẽ đưa đến Hầu phủ để nàng ta mời các tiểu thư từ các thế gia vọng tộc khác đến.

Lý quản sự nhờ Tiểu Cần hỏi ta xem có nên chi tiền này hay không.

Lý quản sự là người cũ của phu nhân, trước khi phu nhân qua đời đã ra lệnh nghiêm ngặt rằng trước khi Đằng Tân được phong thế tử, những người cũ này chỉ được nghe lệnh của ta.

Về phần sau khi được phong thế tử thì như thế nào, phu nhân không nói, nhưng ai hiểu chuyện đều biết.

Nếu ta không có suy nghĩ khác thường, họ vẫn có thể nghe lệnh ta; nếu ta có suy nghĩ khác, thì sẽ nghe lệnh củ thế tử.

Ban đầu ta rất cảm kích lệnh này, vì nhờ bà ấyc mà ta có thể nắm chắc quyền quản gia suốt tám năm.

Nhưng bây giờ, ta không rõ cảm xúc của mình là gì, chỉ thở dài rằng lòng người dễ thay đổi.

Hiện tại Đằng Tân đã đứng về phía đối lập với ta, trong ba tháng qua, hắn ta thậm chí không đến viện của ta một lần nào.

Theo lý mà nói, Lý quản sự không cần và không nên hỏi ý kiến của ta nữa. Có lẽ là do Đằng Hoa Nguyệt tiêu xài hoang phí đã khiến ông ấy sợ hãi, là người hầu, ông ấy không thể cãi lại lời chủ nhân, chỉ còn biết trông cậy vào ta để ngăn cản.

Đúng vậy, ta luôn tính toán từng đồng từng cắc cho Hầu phủ.

Ta nhớ lại ngày đó ở chính viện, Lý quản sự đứng trước nhóm người hầu, bình tĩnh nhìn ta bị tước quyền.

Ta cười: "Tất nhiên là cho. Bây giờ là nàng ấy, Đằng Hoa Nguyệt là người quản gia, tiêu tiền thế nào, bao nhiêu tiền đều là do nàng ấy quyết định. Ngươi nói với Lý quản sự, sau này những việc như thế này không cần hỏi ta nữa, cứ theo quy định mà làm thôi."

Mắt Tiểu Cần sáng rỡ lên, vui vẻ đi truyền đạt lại lời ta.

Ta ngồi trên ghế đu đưa, suy nghĩ như bay xa theo đám mây trên trời.

Hai mươi lạng một bàn.

Lúc phu nhân mua ta từ chi thứ của nhà họ Đằng, cũng đã cho cậu ta hai mươi lạng. Cậu ta dùng số tiền này để cưới vợ, sinh con, rồi mất ba năm trời mới tìm đến ta để xin tiền.

Đằng Tân luôn chê ta coi trọng tiền bạc quá mức, cũng đúng thôi, từ nhỏ hắn ta đã sống trong nhung lụa, làm sao hiểu được giá trị của tiền bạc đối với người nghèo khổ?

Ta vốn nghĩ người sẽ vung tay tiêu tiền thoải mái sau khi không còn bị ta kiềm chế là Đằng Tân, không ngờ người luôn tự cho mình thanh cao phong nhã như Đằng Hoa Nguyệt lại là người đầu tiên nhảy ra.

Cũng phải, tiệc thưởng hoa mà, thật phong nhã.

Chuyện phong nhã làm sao có thể đo bằng tiền?

Chỉ không biết ba tháng sau, khi họ nhìn thấy lợi nhuận ít ỏi từ các điền trang và cửa hàng của Hầu phủ, liệu họ còn phong nhã được bao lâu.

4.

Tiệc thưởng hoa do Đằng Hoa Nguyệt tổ chức đã bắt đầu, các tiểu thư danh giá từ các thế gia đều đã đến. Để ta, một người nhà quê, cũng được mở mang tầm mắt về cách mà giới quý tộc thực sự tổ chức tiệc là như thế nào, nàng ta còn đặc biệt gửi cho ta một tấm thiệp mời.

Vừa ra khỏi cổng viện, ta đã thấy trên ngọn cây cách mỗi năm bước đều buộc đầy hoa lụa trông như thật, người hầu thì mặc y phục mới, ngay cả đĩa đựng điểm tâm trước mặt các tiểu thư cũng là đồ quý lấy từ kho ra.

Không chỉ vậy, Đằng Hoa Nguyệt còn mời đến Minh cô nương, nghệ sĩ chơi nhạc từ Phàm Lâu, để các tiểu thư có thể thưởng thức khúc đàn tỳ bà khi thưởng thức rượu ngon.

Thật là tốn kém.

Thấy ta đến, Đằng Hoa Nguyệt từ từ đứng lên, lúc đó ta mới để ý đến quần áo trên người nàng là chất liệu vải gấm mây mới từ miền Nam. Loại vải này có tên là "tấc gấm tấc vàng", ta nhìn kỹ thì thấy đúng là rất quý phái, nhưng không hợp với phong cách luôn khiêm tốn của nàng ta.

Đằng Hoa Nguyệt với vẻ kiêu ngạo hỏi ta: "Đằng Hoa Dung, buổi tiệc hôm nay ngươi thấy thế nào?"

Ta đáp: "Ánh mắt của nhị muội tất nhiên là rất tốt."

Nàng ta cười rạng rỡ.

Biểu tỷ tỷ của Đằng Hoa Nguyệt đứng bên cạnh che miệng bằng tay áo, liếc lên liếc xuống nhìn trang phục của ta, cười khúc khích: "Hoa Nguyệt không chỉ có mắt thẩm mỹ tốt, mà còn rất đảm đang, từ sáng sớm đã ra cổng đón khách. Đâu như ngươi, đến giờ này mới xuất hiện, đã vậy còn ăn mặc như thế này, làm chủ nhà mà lại thế sao."

A, đây có phải là đồng đội heo trong truyền thuyết không?

Ta xấu hổ cúi đầu, kéo kéo chiếc áo khoác nửa mới nửa cũ trên người, ngượng ngùng nói: "Gần đây không có may áo mới, để các tỷ tỷ em chê cười rồi."

Các tiểu thư quý tộc có mặt ở đó đều là những người tinh thông chuyện tán gẫu, nghe lời ta nói, liền nắm khăn tay thì thầm với nhau, Đằng Hoa Nguyệt lập tức tái mặt.

Hôm nay mục đích của nàng ta là muốn khoe với mọi người rằng nàng ta đã lấy được quyền quản gia của Hầu phủ, và làm rất tốt, tốt hơn ta, người quản gia trước đây.

Nhưng đến người hầu trong phủ đều mặc áo mới, còn ta, là chủ nhà, lại vẫn mặc áo cũ, sự keo kiệt này quá rõ ràng.

Các tiểu thư quý tộc không nghĩ rằng ta mềm yếu, mà coi đó là khả năng lật ngược tình thế, khiến chuyện này lan ra khắp giới quý tộc, đúng là tài năng.

Họ sẽ nói rằng, nhị phòng của Hầu phủ này không cần mặt mũi, dám bắt nạt con nuôi của đại phòng, còn ngu ngốc để người khác biết mà nói ra nói vào, đúng là đưa đòn gió cho người ta cười.

Đằng Hoa Nguyệt trừng mắt nhìn biểu tỷ tỷ mình, định giải thích với các tiểu thư, nhưng tiếng đàn tỳ bà bỗng nhiên ngừng lại, tất cả sự chú ý lập tức chuyển sang Minh cô nương.

Con gái của thượng thư, Tống Kiều Kiều, nhân lúc này đứng dậy bước tới bên cạnh ta: "A Dung, lần trước không phải ngươi nói có được một công thức món ăn mới sao, mau dẫn ta đi xem."

Các tiểu thư khác cũng giả vờ như không có chuyện gì, bắt đầu thảo luận về bản nhạc sắp tới, chỉ để lại Đằng Hoa Nguyệt đứng giữa mọi người, nói cũng không được, mà không nói cũng không xong, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên như muốn nhỏ ra máu.

Ta cố nhịn cười, dẫn Tống Kiều Kiều về tiểu viện, từ xa Minh cô nương ngồi ở phía sau mọi người cũng khẽ gật đầu chào ta.

Ta mỉm cười đáp lại, chưa đi được vài bước thì nghe một tiếng kêu kinh hoàng từ phía sau.

"Tiểu thư! Tiểu thư, ngươi làm sao vậy!"

5.

Tiểu thư nhà Ngự sử đại nhân, Vương cô nương, đã ngất xỉu trước mặt mọi người. Không chỉ vậy, trên người nàng ấy còn nổi lên nhiều nốt ban trông rất đáng sợ.

Đại phu chẩn đoán sơ bộ nói rằng, đây là bị trúng độc.

Chỉ hai chữ "trúng độc" thôi đã khiến các tiểu thư quý tộc hoảng hốt, tranh nhau yêu cầu được khám, người hầu nhà Ngự sử đại nhân thì mặt mày tái mét vì sợ hãi.

Bữa tiệc thưởng hoa này, sao lại có người bị đầu độc?

Mọi ánh mắt đều dồn về phía Đằng Hoa Nguyệt, nàng ta như bị hàng chục mũi kim đâm vào, đứng không vững.

Rõ ràng, nàng ta cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này.

Ta nhìn những nốt ban trên người Vương cô nương, chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi đại phu: "Đại phu, triệu chứng của Vương cô nương là trúng loại độc gì? Có khả năng là do nàng ấy ăn phải thứ mà bình thường không thể ăn được hay không?"

Ta không phải nói lời vô căn cứ, chỉ là đột nhiên nhớ lại, Vương cô nương có kiêng kỵ một số thứ.

Gia đình nàng ấy đã gửi đến một danh sách đặc biệt lưu ý rằng, nàng ấy không thể ăn đậu phộng, vì vậy mỗi lần mời nàng ấy dự tiệc, ta đều đặc biệt không bày biện thức ăn có đậu phộng. Nếu thi thoảng có món ăn chứa một chút đậu phộng, ta cũng sẽ bảo Cần Nhi cẩn thận dặn dò nha hoàn thân cận của Vương cô nương.

Đây là tố chất cơ bản của người làm chủ mẫu, không đáng nhắc đến.

Nhưng lời ta nói lại khiến Đằng Hoa Nguyệt đột nhiên tìm được đối tượng để trút giận. Vốn đã rất căng thẳng, giờ nàng ta càng chắc chắn rằng ta đang gây rối.

Nàng ta giữ tư thế cao ngạo quở trách ta: "Đằng Hoa Dung, ngươi không phải là đại phu, nói bừa cái gì!"

Ta dùng tay áo che nửa mặt, giả bộ như bị kinh hãi, trông rất đáng thương.

Tống Kiều Kiều nhìn ta mà muốn bật cười, liền phối hợp trở thành cái miệng của ta: "Đằng Hoa Nguyệt, ngươi cũng không phải đại phu, nói bừa cái gì? Hay là ngươi nói cho mọi người biết Vương cô nương bị trúng độc gì? Hoặc ngươi đưa ra thuốc giải luôn đi! Đỡ cho đại phu phải chẩn đoán mất công."

"Ngươi đừng nói bậy! Ta và nàng ấy không oán không thù, tại sao ta phải hạ độc!"

Lúc này, nha hoàn của Vương cô nương đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta và đại phu, cắt ngang cuộc tranh cãi của Đằng Hoa Nguyệt và Tống Kiều Kiều.

"Đúng vậy! Đúng vậy! Tiểu thư nhà ta bình thường không thể ăn đậu phộng, nếu ăn nhầm đậu phộng sẽ nổi mẩn! Nặng thì cũng sẽ ngất xỉu!"

Đại phu suy nghĩ một chút: "Có khả năng này." Ông quay sang ta: "Đại tiểu thư, ta cần kê một số thuốc..."

Ta không đợi ông nói hết đã liên tục gật đầu, gọi Cần Nhi đi theo lấy thuốc.

Tống Kiều Kiều nhìn Đằng Hoa Nguyệt với ánh mắt đầy đắc ý: "Làm việc không ra gì thì thôi, A Dung giúp ngươi dọn dẹp hậu quả mà ngươi còn tỏ vẻ như bị hại. Ngươi thật sự nghĩ mình quý giá đến mức ai cũng phải kính yêu ngươi sao? Nhìn xem, người sáng suốt đều biết tiểu thư nào của nhà họ Đằng mới đáng tin cậy hơn."

Ý là đại phu tìm ta chứ không phải Đằng Hoa Nguyệt.

Ta nhìn Tống Kiều Kiều đầy khâm phục, cô nàng này đúng là miệng lưỡi sắc bén như dao.

Không uổng công ta đối đãi tốt với nàng ấy.

Đằng Hoa Nguyệt bị mắng đến mức không nói nên lời, chỉ đỏ hoe mắt, giận dữ trừng mắt nhìn ta như thể muốn nuốt chửng ta.

Ta giả bộ run rẩy, e dè nép sau lưng Tống Kiều Kiều: "Kiều Kiều, đừng nói nữa. Nhị muội đã bận rộn suốt bảy tám ngày để chuẩn bị cho tiệc thưởng hoa, nàng ấy cũng không muốn vậy đâu. Hơn nữa... hơn nữa bây giờ nàng ấy là người quản gia..."

Nói dở chừng, để người khác tự tưởng tượng phần còn lại.

Đi con đường của tiểu bạch liên (hoa sen trắng), khiến tiểu bạch liên không còn đường đi.

Phải nói rằng, giả vờ đáng thương thực sự hiệu quả. Người ta thường đứng về phía kẻ yếu, như vậy mới thể hiện được mình nhân từ và mạnh mẽ. Nhìn vẻ mặt của mọi người khi nhìn Đằng Hoa Nguyệt, đúng là ánh mắt dành cho kẻ ác.

"Đằng Hoa Dung, ngươi có thể đừng giả bộ nữa được không!" Đằng Hoa Nguyệt tức giận đến phát điên.

Ta cúi đầu, cố ép ra vài giọt nước mắt, Đằng Hoa Nguyệt còn muốn mắng ta, nhưng nàng ta biết rằng lúc này càng nói càng sai, đành nuốt cơn giận vào trong, cố gắng kiềm chế.

Ôi, thật là vui.

Đằng Hoa Nguyệt không tức giận được lâu, sau một hồi hỗn loạn, Vương cô nương cuối cùng cũng tỉnh lại, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

May quá, không có ai trúng độc.

Đặc biệt là Đằng Hoa Nguyệt, mặc dù không muốn ta đoán đúng, nhưng ít ra Vương cô nương không sao. Nếu không, dù có điều tra rõ ràng không phải nàng ta hạ độc, cũng khó tránh được trách nhiệm làm việc sơ xuất.

Nhưng phu nhân nhà Ngự sử đại phu đến đón Vương cô nương lại không định tha cho nàng ta. Trước mặt tất cả các tiểu thư quý tộc, bà đã mắng Đằng Hoa Nguyệt một trận tơi bời.

"Ta quản gia hơn hai mươi năm, chưa từng thấy nhà nào tổ chức tiệc lại phạm lỗi như thế này... Khách có thể ăn gì, không thể ăn gì, tất cả đều được ghi vào sổ, đưa đến tay chủ mẫu..."

Đằng Hoa Nguyệt đang đầy bụng tức giận, lúc này không nghĩ kỹ đã tuôn ra hết: "Phu nhân, Vương cô nương không thể tự biết mình không thể ăn đậu phộng sao? Nha hoàn bên cạnh nàng ấy không biết sao? Đậu phộng này đâu phải ta ép vào miệng nàng ấy."

"Ngươi!"

Không hổ danh là đệ nhất tài nữ của Vân Thành, không cần nói đến thứ khác, tài biện luận của nàng ta đúng là thật sự có thực lực.

Vương cô nương nằm nửa chừng trên kiệu mềm, tức giận đến ngực phập phồng, yếu ớt tranh cãi: "Ta không ăn bánh đậu phộng."

Đến lúc then chốt, ta vẫn phải đâm thêm một nhát.

Ta kịp thời chỉ vào bánh điểm tâm trên bàn: "Ngươi có phải ăn cái này không?"

Vương cô nương gật đầu.

"Đây là điểm tâm mới ra của Phàm Lâu, tuy không có kẹp đậu phộng nhưng bên ngoài lại phủ khá nhiều bột phộng nghiền." Ta giới thiệu.

Đằng Hoa Nguyệt trố mắt ngạc nhiên: "Ta, ta đâu có biết..."

Nàng không nói tiếp được nữa.

Phu nhân nhà Ngự Sử Đại Phu tức giận: "Không biết? Ngươi không biết thức ăn làm từ gì mà dám đặt lên bàn? Chẳng lẽ ngươi cũng không biết, đồ ăn nếu có vấn đề gì đó thì có thể chết người sao?"

Đằng Hoa Nguyệt cắn chặt môi, mặt đỏ bừng.

Cuối cùng, vị phu nhân này lạnh lùng đánh giá: "Không hiểu biết, không thấu tình đạt lý, không kính trọng bề trên, không lạ gì Tuyên Bình Hầu đến đời ngươi chỉ có Thế tử, không có Hầu gia!"

Câu đánh giá này thật đúng là gϊếŧ người không thấy máu, nhất là lời được nói ra từ miệng của phu nhân Ngự Sử.

Đằng Hoa Nguyệt cuối cùng không chịu nổi, hai mắt tối sầm, ngất xỉu.