Chương 1: Nhà vô địch toàn quốc ngang trời xuất thế

Chương 1: Nhà vô địch toàn quốc ngang trời xuất thế

Giải vô địch trượt băng nghệ thuật toàn quốc của Trung Quốc thường được tổ chức vào giữa tháng 1, không giống như các giải đấu quốc tế, cấp thiếu niên (13-19 tuổi) và cấp trưởng thành (15 tuổi trở lên)* thi đấu riêng biệt, giải đấu trong nước đều là cả hai cấp thiếu niên và cấp trưởng thành thi đấu cùng nhau.

*Các cuộc thi do Liên đoàn Trượt băng Quốc tế (International Skating Union, ISU) tổ chức phân làm nhiều cấp độ dựa theo tuổi của các vận động viên, gồm các cấp Thiếu nhi (novice), Thiếu niên (junior) và Trưởng thành (senior). Cấp độ thiếu nhi dành cho các vận động viên từ 10-15 tuổi (10-17 với các vận động viên nam trong các hạng mục đôi/khiêu vũ trên băng), cấp độ thiếu niên là từ 13-19 tuổi (13-21 với các vđv nam trong trượt băng đôi/khiêu vũ trên băng) và cấp độ trưởng thành là trên 15 tuổi. Ngoài ra một số quốc gia còn có các cấp độ nhỏ hơn cấp thiếu nhi. (Trích nguồn shomavn.wordpress)

Trong trượt băng nghệ thuật nội dung đơn nữ, càng là thiếu nữ trẻ tuổi chưa phát triển với thân hình nhỏ nhắn, trọng tâm thấp thì càng có lợi thế về mặt kỹ thuật. Vì vậy, nếu xuất hiện một thiên tài mạnh mẽ, việc một vận động viên trẻ tuổi đánh bại các đàn chị kỳ cựu là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Tuy nhiên, trượt băng nghệ thuật đơn nữ của Trung Quốc đã sa sút kể từ khi bước vào thế kỷ 21, nhiều năm liền không lọt vào top 10 thế giới. Vì vậy, khi điều tương tự xảy ra, tất cả mọi người đều chết lặng.

Lâm Yến, 19 tuổi, được công nhận là “nhất tỷ” trượt băng nghệ thuật đơn nữ của Trung Quốc, nhìn chằm chằm vào bảng điểm với vẻ mặt ngỡ ngàng. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến kết quả lại như thế này.

Lâm Yến là người thi đấu áp chót trong bài trượt tự do. Cô ấy cảm thấy trạng thái của mình khá tốt, không mắc lỗi nào trong các cú nhảy, lúc nhìn thấy điểm số, cô ấy càng tin chắc rằng chức vô địch đã nằm trong tầm tay mình. Ai mà ngờ được, cô nhóc thi đấu cuối cùng lại khiến tất cả mọi người phải choáng váng.

Cho dù là độ khó kỹ thuật của bài thi hay chất lượng thực hiện, cô nhóc đó đều vượt trội hơn hẳn Lâm Yến. Cộng thêm điểm nghệ thuật không tính thấp, cuối cùng cô đã giành chiến thắng với khoảng cách 10 điểm so với Lâm Yến.

"Lâm Yến, Lâm Yến?"

Huấn luyện viên Ngưu vỗ vai cô ấy, gọi hai tiếng.

Lâm Yến bừng tỉnh, quay đầu nhìn huấn luyện viên với vẻ mặt như sắp khóc: "Huấn luyện viên."

Huấn luyện viên Ngưu gật đầu: "Thắng bại là chuyện thường tình, không ai có thể mãi mãi chiến thắng trên sân đấu."

"Nhưng em ấy nhỏ hơn nhiều như vậy, nhảy còn cao hơn cả đơn nam."

Trong lòng Lâm Yến cảm thấy cay đắng. Cô ấy biết thể thao phải có thiên phú, trước đây cô ấy luôn là người áp chế người khác về khoản này. Ai mà ngờ được sẽ có ngày bản thân mình lại bị người khác đè bẹp một cách triệt để như vậy?

Huấn luyện viên Ngưu im lặng một lúc, rồi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.

"Chính vì còn nhỏ, chưa phát triển nên việc cô nhóc ấy mạnh hơn là chuyện bình thường."

Trượt băng nghệ thuật là một môn thể thao cực kỳ khắt khe về hình thể và cân nặng. Những cô gái chưa phát triển có thân hình mảnh mai, tỷ lệ mỡ cơ thể thấp, là thời điểm lý tưởng để thực hiện các động tác khó. Nhiều vận động viên trượt băng nghệ thuật đơn nữ đạt đến đỉnh cao phong độ trong giai đoạn trước khi dậy thì.

Sau khi dậy thì, không nhiều vận động viên có thể thích nghi với việc trọng tâm cơ thể thay đổi do chiều cao tăng lên và cơ thể nặng nề hơn. Rất nhiều người đã gục ngã ở giai đoạn này, đó là lý do tại sao các vận động viên trượt băng nghệ thuật thường e ngại giai đoạn dậy thì.

Lâm Yến không phải là người mong đợi đối thủ mạnh mẽ của mình gục ngã trước ngưỡng cửa dậy thì. Cô ấy lau nước mắt, biết có lẽ mình đã trở thành bậc thang cho một thiên tài vươn lên.

Những người khác nhìn nhóc nhỏ bé có vẻ mặt điềm tĩnh trong khu vực chờ, cũng xì xào bàn tán.

Trước ngày hôm nay, không ai biết đến cô nhóc này, nhưng sau ngày hôm nay, tất cả mọi người sẽ nhớ đến cái tên của cô.

Ngũ Tranh, một thiếu nữ 14 tuổi.

Bản thân Ngũ Tranh không hề bất ngờ trước chiến thắng này. Nếu không phải vì chấn thương mùa giải trước và phải nghỉ thi đấu một thời gian thì cô đã có thể tỏa sáng từ năm 13 tuổi, tức là năm đầu tiên bước vào cấp thiếu niên.

Ngũ Lan Khê nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, nhận thấy gò má ửng hồng sau khi vận động mạnh đang nhanh chóng biến mất, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Lúc nãy trượt xong con thở dốc rất mạnh, có thấy khó chịu ở đâu không?"

Bà ấy nắm lấy cổ tay Ngũ Tranh muốn đo nhịp tim, Ngũ Tranh khẽ rụt lại.

"Dì nhỏ, điểm số đã có rồi, con đi thay quần áo được chưa? Lạnh quá."

Ngũ Lan Khê nghiêm giọng nói: "Trong lúc thi đấu và tập luyện phải gọi là huấn luyện viên."

Nói thì nói vậy, nhưng bà ấy vẫn lấy ra một chiếc áo khoác dạ dài: "Lát nữa còn phải lên nhận giải, lúc nhận giải phải mặc trang phục biểu diễn, khoác thêm cái áo này là được rồi."

Trong lòng bà ấy biết cô cháu gái này sợ lạnh đến mức nào, bèn dỗ dành: "Dì mang theo nước nóng rồi, con uống cho ấm người, lát nữa còn phải đi kiểm tra doping nữa."

Ngũ Tranh ừ một tiếng, ôm cốc giữ nhiệt đứng dậy, bước chân có phần nặng nề, hoàn toàn không còn sự nhanh nhẹn như trên sân băng.

Xét cho cùng, bây giờ cô vẫn đang mang giày trượt băng, bên dưới giày là lưỡi dao. Sau khi rời khỏi sân đấu, để bảo vệ phần lưỡi dao, các vận động viên thường đeo một chiếc bao da bên ngoài. Chân mang vác nhiều thứ như vậy, đương nhiên bước chân không thể nào nhẹ nhàng được, khi giẫm lên mặt đất cũng phát ra tiếng lộp cộp.

Một lúc sau, một người đàn ông tóc hoa râm đến tìm Ngũ Lan Khê. Ngũ Lan Khê nhận ra đó là Lưu Khang, huấn luyện viên trưởng đội tuyển trượt băng nghệ thuật quốc gia, trong lòng chợt vui mừng, bèn để Ngũ Tranh đứng sang một bên, trò chuyện với Lưu Khang.

Lưu Khang nhận ra Ngũ Lan Khê từng là vận động viên đội tuyển quốc gia hạng mục khiêu vũ trên băng, ông còn từng dạy cô và bạn nhảy của cô động tác nâng đỡ, liền mỉm cười.

Ông chỉ vào Ngũ Lan Khê: "Nghe nói cô đang ở quê huấn luyện cho cháu gái, không ngờ lại đào tạo ra được một hạt giống tốt như vậy. Kỹ thuật trượt băng của cô nhóc đó là do cô dạy à? Mượt mà như lụa vậy."

Ngũ Lan Khê mỉm cười đầy tự hào: "Đúng vậy, hạng mục khiêu vũ trên băng không thi nhảy, chỉ cần xem ai nâng đỡ tốt, kỹ thuật trượt tốt là được. Kỹ thuật trượt là kỹ năng kiếm cơm của tôi, đương nhiên là tôi dạy không tệ rồi."

Lưu Khang lại hỏi: "Năm nay con bé 14 tuổi? Sinh tháng mấy?"

Trượt băng nghệ thuật có quy định rất nghiêm ngặt về độ tuổi thăng cấp thanh niên và cấp trưởng thành. Thông thường, mùa giải trượt băng nghệ thuật bắt đầu từ tháng 8, một vận động viên muốn vào cấp thiếu niên thì phải đủ 13 tuổi trước tháng 7 năm đó. Nếu không may sinh vào tháng 7 trở đi, việc thăng tổ sẽ phải lùi lại đến mùa giải sau.

Nếu vận động viên đó không may bắt đầu dậy thì vào năm sau, toàn bộ kỹ thuật sẽ bị giảm sút ít nhất một nửa, tức là bước vào giai đoạn dậy thì mà các vận động viên trượt băng nghệ thuật e ngại nhất, thì coi như xong đời.

Vì vậy, việc có thể tham gia các giải đấu quan trọng trước khi dậy thì hay không là điều rất quan trọng đối với nhiều vận động viên đơn nữ.

Lưu Khang thấy trạng thái thi đấu của Ngũ Tranh cực kỳ tốt, chắc chắn không chỉ được đào tạo trong một hai năm, bèn đoán rằng rất có thể cô bé đã bỏ lỡ mùa giải trước vì lý do sinh nhật.

Ngũ Lan Khê lại đáp: "Con bé sinh ngày 23 tháng 6."

Lưu Khang nghe xong liền sững sờ, một lúc sau mới lắc đầu cảm thán: "Tháng 6, vậy là vừa kịp trước tháng 7, sinh nhật tốt thật, tốt thật."

Sau khi biết sinh nhật của Ngũ Tranh, ông lặp đi lặp lại câu "Sinh nhật tốt thật", ánh mắt nhìn Ngũ Tranh cũng đã khác.

Cô bé này có vóc dáng cân đối, kỹ thuật nhảy, trượt, xoay, biểu diễn trong lúc thi đấu đều có thể gọi là hoàn hảo, quả là một hạt giống tốt.

Ông sốt sắng hỏi Ngũ Lan Khê: "Sao năm ngoái con bé không tham gia thi đấu? Cho dù năm ngoái trình độ có kém hơn bây giờ một chút nhưng với trình độ của con bé thì vẫn có khả năng rất lớn được chọn tham dự giải vô địch thanh thiếu niên thế giới. Tình hình trượt băng nghệ thuật đơn nữ trong nước cô cũng biết rồi đấy, đang rất thiếu nhân tài."

Ngũ Lan Khê nghe vậy, nét mặt trở nên chua xót, bà ấy cười gượng gạo: "Bị thương, gãy xương, phải nghỉ ngơi mấy tháng."

Trượt băng nghệ thuật không phải là môn thể thao có tính an toàn cao. Một đám người trượt với tốc độ cao trên băng, một khi va chạm rất dễ bị thương, nặng thì gãy xương cũng là chuyện thường.

Lưu Khang nghe vậy cũng không quá bất ngờ, sau khi hỏi rõ chấn thương của Ngũ Tranh đã khỏi hẳn chưa, liền gật đầu.

"Cho con bé đến đội tuyển quốc gia báo danh đi, vừa hay tháng 3 là giải thanh thiếu niên thế giới rồi, chỉ cần Ngũ Tranh có thể giữ vững phong độ, suất tham dự chắc chắn là của con bé."

Ngũ Lan Khê và Lưu Khang nói chuyện lâu như vậy, chỉ mong chờ câu nói này, lập tức gật đầu đồng ý.

Trước khi rời đi, Lưu Khang còn véo véo hai búi tóc của Ngũ Tranh, khen ngợi cô bé trẻ tuổi tài cao.

Ngũ Tranh hỏi: "Huấn luyện viên, sao dì lại ngâm kỷ tử trong nước vậy?"

Ngũ Lan Khê ôm cô bé: "Sao, con không thích à?"

Sao Ngũ Tranh dám nói không thích, vội vàng lắc đầu, chuyển chủ đề: "Tóc con nặng quá, buộc lâu như vậy da đầu căng hết cả rồi, bây giờ có thể tháo ra được chưa?"

Ngũ Lan Khê: "Ừ, con tháo ra đi."

Ngũ Tranh vui vẻ đưa cốc giữ nhiệt cho Ngũ Lan Khê, tháo kẹp tóc và dây chun ra, hai búi tóc được cởi bỏ, mái tóc đen nhánh, suôn mượt như lụa buông xuống, đuôi tóc dài đến gần bắp đùi, không biết đã nuôi bao nhiêu năm mới dài được như vậy.

Cô lắc lắc đầu, cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn, vui vẻ kéo Ngũ Lan Khê đi chườm đá lạnh, tức là dùng túi đá chườm lên các khớp.

Ngũ Tranh mặc quần tất màu da, hơi mỏng, khi sờ thấy vết sẹo ở đầu gối cháu gái, sắc mặt Ngũ Lan Khê tối sầm lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Ngũ Tranh hỏi: "Dì nhỏ, chúng ta vào đội tuyển quốc gia rồi, sau này sẽ ở Bắc Kinh luôn sao?"

Ngũ Lan Khê đáp: "Đúng vậy, sau này sẽ ở Bắc Kinh luôn, không quay về nữa."

Bà ấy vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của Ngũ Tranh, trong mắt tràn đầy lo lắng, nhưng Ngũ Tranh lại tỏ vẻ vô tư vô lự, cô tựa đầu vào vai Ngũ Lan Khê, uống nước nóng, đến khi nhân viên đến gọi đi kiểm tra doping mới chậm rãi đi theo.

Ngũ Lan Khê thu dọn đồ đạc, nhìn đứa trẻ lên nhận huy chương, trở thành nhà vô địch toàn quốc trẻ tuổi nhất. Trên bục nhận giải có ba cô gái, Ngũ Tranh là người có khuôn mặt non nớt nhất.