Chương 10

Người đại diện Mã Chiêu cũng có ý tương tự, hiện tại cô không mấy nổi tiếng, lại không có tài nguyên ổn định, ngoài việc tham gia các cuộc thi để tăng cơ hội tiếp xúc, thì cô vẫn cần phải thực hiện một số hoạt động tiếp thị cần thiết, điều này sẽ giúp ích cho sự nghiệp sau này của cô.

Chỉ cần đợi cho đến khi nó thực sự phổ biến rồi đính chính lại sau.

Loại chuyện này rất phổ biến trong giới giải trí.

Kiều Chanh không có ý kiến gì với chuyện này, hiện tại cô đang ở trong tình thế khó xử, cũng không tạo ra thu nhập cho công ty, cho dù cô có đưa ra ý kiến cũng sẽ không được chấp nhận, chi bằng không nói gì, cố gắng làm việc của mình thì hơn.

Thỉnh thoảng, video sẽ xuất hiện trên internet và sẽ có một làn sóng bình luận bên dưới, nhưng chúng không quá lớn, chỉ là một cuộc thảo luận quy mô nhỏ.

Vì vậy, việc tạo CP đang diễn ra một cách dè dặt.

Thỉnh thoảng cô sẽ hỏi Tạ Chu có nhìn thấy không, nếu nhìn thấy thì anh sẽ nghĩ thế nào? Anh có quan tâm không?

Vì đã hơn một tháng cô không gặp Tạ Chu, cũng không biết câu trả lời của anh là gì.

Nghiêm túc mà nói, kể từ sau cuộc cãi vã đêm đó, anh vẫn chưa xuất hiện, mỗi lần Kiều Chanh gọi điện cho anh thì trợ lý của anh đều là người trả lời, anh ấy lịch sự nói: "Xin chào, ông chủ đang bận, khi nào ông chủ hết bận tôi sẽ liên lạc lại với cô."

Sau đó, và không có sau đó nữa.

Đôi lúc Kiều Chanh cũng sẽ rất tức giận, giống như là anh cố ý trêu chọc cô, nhưng tại sao người lo lắng cho anh cuối cùng lại là cô?

Ngược lại, anh nhìn có vẻ như không có việc gì, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Có phải đàn ông trên thế giới đều như vậy không, hay chỉ có Tạ Chu thôi?

Hôm đó tâm trạng cô không tốt bèn hẹn Tống Hi ra ngoài ăn tối, không tránh khỏi uống thêm hai ly, lúc sau, cô đỏ mặt nói: "Hu hu, cậu có thể nói cho tớ biết lí do vì sao không? Tớ đã làm sai cái gì sao? Vì sao Tạ Chu luôn đối xử với tớ lúc nóng lúc lạnh như vậy."

Lúc vui thì ôm hôn rồi quăng, lúc không vui thì mười tháng rưỡi cũng không gặp được mặt.

Rốt cuộc anh coi cô là cái gì?

Tống Hi dùng sức đập bàn, nheo mắt nói: "Kiều Kiều của tớ là người phụ nữ tốt nhất trên đời. Tạ Chu bị mù rồi! Nào, ngoan, chúng mình không nhớ tới anh ta nữa."

"Nào, đừng giận nữa, uống đi."

Kiều Chanh cầm lấy ly rượu Tống Hi đưa cho, ngẩng đầu uống một ngụm, đặt ly xuống, tựa cằm vào mu bàn tay, lông mi mỏng rũ xuống một nửa, đôi mắt hơi cong lên mang theo vẻ cô đơn.

"Nhưng tớ không thể không ngừng nhớ anh ấy, tớ phải làm sao đây?"

Khi cô nói, sương mù tràn ngập trong mắt cô.

Kiều Chanh hoài niệm những chuyện đã từng chút từng chút hiện ra trong đầu cô, nhiều năm trước, sau khi Tạ Chu cứu cô, hai tháng sau thì họ gặp lại nhau.

Hôm đó trời mưa, buổi sáng cô đi ra ngoài mà không mang ô, trong cơn mưa phùn, cô đội cặp sách trên đầu chạy về phía trước, đột nhiên có người cầm ô xuất hiện trước mặt cô.

Cô dừng lại, chậm rãi ngước lên dọc theo những ngón tay thon dài trắng nõn lạnh lùng của anh, nhìn thấy khuôn mặt mà cô ngày nhớ đêm mong, đôi mắt phượng đỏ thẫm mờ mịt nhìn về phía xa xa, nhưng Kiều Chanh chỉ nhìn thấy được đôi mắt sâu thẳm của anh.

Cô ngơ ngác nhìn anh, tim đập cực nhanh.

"Sao anh lại đến đây?" Hai người học khác trường, lần trước gặp nhau có thể nói là trùng hợp, nhưng lần này gặp lại nhau thì thật khó hiểu.

"Anh đến đây xử lý chút việc nhỏ." Anh lặng lẽ nói.

"Cảm ơn vì chuyện lần trước." Kiều Chanh vẫn luôn muốn nói lời cảm ơn, nhưng vì lần trước quá vội vàng nên vẫn chưa kịp nói.